Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai, tiếng gầm rú của những chiếc siêu xe quanh quẩn khắp núi Hưng Nam, những chiếc xe thể thao đầy màu sắc có giá trị lên đến hàng triệu nhanh chóng phóng ra.
Vì Đông Xuân Hạ nói sẽ giới thiệu tay đua cho Đổng Vi, do vậy cô ấy cố ý đưa Đổng Vi về nhà mình, sau đó còn bắt cô thay một bộ đồ bằng da. Trời thế này mà mặc đồ da thì thật sự nóng đến bốc hỏa, có điều cô lại bị Đông Xuân Hạ bảo: “Mặc như vậy mới có thể khoe vóc người của cậu, để cậu có thể tỏa sáng trong cả rừng hoa dại ngoài kia!”
Mặc dù cảm thấy lời nói của Đông Xuân Hạ có chút kỳ quái nhưng Đổng Vi vẫn bị cô ấy ép thay bộ đồ da nọ, kết quả là cả người đều trở nên nóng bức. Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, vòng eo con kiến, đôi chân thon dài, cô vừa đứng đó đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Khoảnh khắc chiếc siêu xe chạy qua có mang theo một trận gió khiến Đổng Vi thoải mái đến nỗi không nhịn được thở ra một hơi, mát quá đi.
Bởi vì tiếng hò hét của những cô gái, bầu không khí trên toàn bộ núi Hưng Nam đã đạt đến đỉnh điểm. Mặc kệ các tay đua là vì giải nhất hay vì người đẹp, bọn họ đều sử dụng hết khả năng của mình để vượt lên đứng nhất.
Đổng Vi bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng lên tiếng reo hò.
Chiếc Ferrari màu đỏ đang dẫn đầu. Dù là lúc tăng tốc khi đường thẳng hay là lúc di chuyển trên đoạn đường ngoằn ngoèo đều khiến tim người ta đập dồn vì hồi hộp. Ánh mắt Đổng Vi chăm chú tập trung vào chiếc xe kia, trái tim dường như cũng bay lên.
Hóa ra không phải chỉ có Thịnh Kình Việt mới có thể cho cô loại cảm giác này.
Gương mặt Đổng Vi mang nụ cười, vẫy cả hai tay: “Cố lên! Sắc đỏ bùng cháy!”
Tất cả mọi người đều hô lên giống cô, chiếc Ferrari đỏ càn quét toàn bộ núi Hưng Nam.
Đông Xuân Hạ chen chúc đến bên cạnh Đổng Vi rồi đưa cho cô một chai nước, “Uống ngụm nước đi, xem ra cái thời tiết này không thích hợp để mặc đồ da. Cậu tự nhìn mặt mình xem, thật nhiều mồ hôi.”
Đổng Vi hé mắt nhìn Đông Xuân Hạ: “Hả? Hóa ra cậu lấy tớ làm thí nghiệm sao?”
Màu đỏ trên mặt cô lan đến tận khóe mắt, hàng mi che lại một nửa đôi mắt sáng ngời, bên trong đôi mắt ấy có vẻ mông lung lại có chút mê hoặc.
Đông Xuân Hạ đỏ mặt, lấy tay che kín đôi mắt Đổng Vi: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tớ, làm người ta mặt đỏ tim đập rồi nè.”
Cô giống như yêu tinh bóng đêm, vừa nóng bỏng lại vừa triền miên. Những lời từ đôi môi đỏ mọng của cô, khi thốt ra dường như đều mang theo vẻ dụ hoặc.
“Nói gì vậy, đứng cản trở tớ cổ vũ chiếc xe dẫn đầu.” Đổng Vi đẩy tay Đông Xuân Hạ ra, vặn nắp chai nước rồi uống một hớp. Đôi môi dính chút nước, mềm mại trơn bóng.
Uống nước xong, Đổng Vi lại cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng từ nơi nào đó truyền tới.
Cho tới bây giờ, Thịnh Kình Việt chưa từng thấy một Đổng Vi như vậy. Trước kia cô cổ vũ cho anh, giọng nói động tác đều rất khắc chế hợp lòng người, thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt cũng rất hoàn mỹ. Hiện tại cô lại vì người khác đua xe mà kích động đỏ mặt ư?
Hai tay anh nắm chặt, tầm mắt dán trên người Đổng Vi thật lâu không cách nào dời đi. Dường như đối phương cảm nhận được ánh mắt của anh nên quay đầu nhìn về hướng này.
Ánh mắt Thịnh Kình Việt lại lần nữa khắc họa dáng vẻ của cô. Anh đã không gặp Đổng Vi lâu lắm rồi.
Đôi mắt sáng ngời tựa như được gột rửa bởi nước hồ, trong suốt lại có chút lạnh nhạt kia lúc nhìn về phía anh chỉ lãnh đạm lướt qua rồi lập tức quay đầu, giống như không nhìn thấy anh vậy.
Ánh mắt ấy thật giống.
Thật giống ánh mắt anh nhìn cô trước kia.
Thịnh Kình Việt chợt lui về phía sau một bước, lòng như dao cắt. Khi đó cô đã cảm thấy thế nào? Cũng tan nát cõi lòng, cũng đau đớn tột cùng như anh vậy sao?
Đổng Vi quả thực đã nhìn thấy Thịnh Kình Việt nhưng lòng cô hiện tại đã rất tĩnh lặng.
Đổng Thiện Kiền nói đúng, có thể cô thật sự là một người nhẫn tâm.
Đã có xe quay lại sau khi chạy một vòng quanh núi, mọi người đều hồi hộp tới mức tim treo lơ lửng, sẽ là chiếc nào đây?
Vẫn là chiếc Ferrari màu đỏ kia!
“Sắc đỏ bùng cháy!!”
Chiếc xe màu đỏ dừng lại trước mặt mọi người, cửa xe từ từ nâng lên, một đôi boot da đạp lên đất, sau đó đôi chân thẳng dài lập tức lộ ra ngoài. Chàng trai mặc trên người một cái áo khoác trông có vẻ bất cần, mái tóc hơi xoăn rủ xuống trước trán, trên ngực cài một đóa hoa dại màu đỏ, vô cùng nổi bật.
Trần Dịch dựa người vào xe thể thao, dopamine trong thân thể trào ra khiến cậu rất hưng phấn. Nụ cười nơi khóe miệng mang một chút kiêu ngạo, cậu đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi mở miệng lười biếng nói: “Tôi l3n đỉnh núi trước thì thấy có hoa này nên hái xuống.”
Đông Xuân Hạ kề sát lỗ tai Đổng Vi nói: “Tớ cũng biết người này. Cậu ta là tiểu thiếu gia của nhà họ Trần. Lần trước, rất nhiều siêu xe có người mẫu đại diện đều bị cậu ta mua đó.”
“Cậu nghe thử lời cậu ta nói xem, quá mức kiêu ngạo, còn xuống xe hái hoa dại nữa.”
Đổng Vi cong môi, lại chẳng ngờ có người nhìn cô đến ngây ngẩn.
Rất nhanh, những chiếc xe đua từ phía sau phóng như bay tới, càng lúc càng nhiều. Trần Dịch lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên ánh sáng, nụ cười kia giống như một luồng sáng chiếu vào tim cậu vậy.
Cậu thích.
Trần Dịch bước nhanh đến trước mặt Đổng Vi, ánh mắt chân thành: “Tôi muốn tặng hoa này cho cô.”
Có người huýt sáo: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Rõ ràng chỉ tặng một đóa hoa nhưng lại ồn ào giống như đang cầu hôn vậy.
Đổng Vi nhìn chàng trai trước mặt, nếu nói cậu là đàn ông thì hơi quá, cậu ta cùng lắm chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Mái tóc xoăn dài đến chân mày, con ngươi màu nâu nhạt dường như lại lộ ra chút màu lam mờ nhạt. Bên trong đôi mắt đó chỉ phản chiếu hình bóng duy nhất của một người, đó là cô.
Ngực Thịnh Kình Việt giống như bị một tảng đá lớn đè lên, đừng nhận, đừng nhận.
Đương nhiên Đổng Vi không nghe được tiếng lòng của Thịnh Kình Việt.
Trước mặt là một chàng trai giống như một đứa trẻ lấy được giải nhất nên muốn khen thưởng, khát vọng trong con ngươi cậu chàng quá rõ ràng.
Đổng Vi bằng lòng cho cậu phần thưởng này. Cô nhận lấy đóa hoa trên tay Trần Dịch, mỉm cười nhìn cậu ta: “Cảm ơn.”
Trần Dịch ôm ngực mình, lùi về phía sau một bước: “Tôi cảm thấy mình giống như bị thần Cupid bắn trúng vậy.”
Bạn của Trần Dịch ôm chầm cậu ta từ phía sau, đưa mắt quan sát Đổng Vi: “Wow, Trần Dịch, cậu hành động nhanh nhạy ghê nhỉ. Không phải hôm qua vừa mới đá...”
Trần Dịch dùng khuỷu tay thúc cho bạn mình một cái: “Đừng nói bậy bạ!”
Đổng Vi cũng không thèm để ý, người trước mặt cùng lắm chỉ được coi là người qua đường có duyên gặp một lần mà thôi. Cô cũng sẽ không coi lời cậu ta nói là thật.
Những người xung quanh thấy Đổng Vi nhận đóa hoa, không kiềm được tiếng reo hò: “Hôn một cái, hôn một cái!”
Siêu xe phối với người đẹp, hai người đứng chung một chỗ quả thật rất xứng đôi.
Đổng Vi thấy ánh mắt chàng trai đối diện sáng lên, trong lòng bật cười, người này sẽ không thích vậy chứ.
Cô còn chưa từ chối thì đã bị một lực thật mạnh kéo lại.
Cô cảm nhận được cơ bắp căng cứng, bên tai truyền đến tiếng tim đập vừa mạnh vừa khỏe, càng đập càng nhanh của đối phương, khiến cô có chút choáng váng.
Khuôn cằm của người đàn ông lạnh lùng căng chặt, ánh mắt nhìn cô đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu.
Đổng Vi nghe thấy giọng nói đay nghiến của Thịnh Kình Việt vang lên bên tai: “Có phải nếu tôi không kéo cô thì cô sẽ thật sự hôn tên đó đúng không?”
“Đây mới là bộ mặt thật của cô nhỉ?”
Câu sau cùng, giọng nói của Thịnh Kình Việt mang theo chút khàn khàn.
Chính anh đã đưa xiềng xích cho cô, cô nên rời xa anh.
Đổng Vi có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên cô được anh ôm vào lòng, lần đầu tiên cô ở gần anh như vậy nhưng lại là vì chuyện thế này sao?
Gương mặt cô gái như ngọc, lúc ngẩng đầu lên trong mắt như chứa băng lạnh, lạnh đến thấu xương: “Không liên quan đến anh.”
Đông Xuân Hạ chạy tới đẩy Thịnh Kình Việt ra: “Thịnh Kình Việt, anh buông Vi Vi ra. Cậu ấy và anh đã chia tay rồi, anh không có tư cách quản cậu ấy!”
Những lời nói đó giống như một cây gai nhọn đâm mạnh vào tim Thịnh Kình Việt. Anh nhìn Đông Xuân Hạ nhanh chóng kéo Đổng Vi rời đi, cũng không nói một câu nào nữa.
Đúng vậy, anh không có tư cách, cô đã không còn là bạn gái của anh nữa rồi.
Lúc Minh Hàn Thâm từ xe thể thao bước xuống thì lập tức thấy một đám tay đua vây quanh Thịnh Kình Việt. Anh ta vội vàng chạy tới: “Sao vậy?”
Trần Dịch đẩy Thịnh Kình Việt một cái, lại nghe được giọng nói của Minh Hàn Thâm nên có chút kinh ngạc: “Anh Minh? Anh biết tên này sao?”
Minh Hàn Thâm có biết Trần Dịch, bèn gật đầu: “Có phải hiểu lầm gì không? Đây là bạn anh.”
Với loại tính cách kia, Thịnh Kình Việt căn bản không giống như người sẽ đi gây sự. Minh Hàn Thâm cảm thấy nhất định là bên trong có hiểu làm gì đó.
Trần Dịch không vui nói: “Có cái gì mà hiểu lầm chứ? Tên này cưỡng ép ôm cô gái của người ta.”
“Cậu ta...cưỡng ôm?” Minh Hàn Thâm có chút không thể tin nổi, anh cảm thấy mấy chữ này tuyệt không có bất kỳ mối liên hệ nào với Thịnh Kình Việt.
“Em nói là ôm, là kiểu ôm lấy đó.” Trần Dịch buồn bực đá xuống mặt đất một cái, “Bỏ đi, nếu là bạn của anh Minh thì hôm nay coi như cho qua. Đáng tiếc em quên xin Wechat rồi.”
Người trên núi dần dần tản ra, Minh Hàn Thâm rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô gái vừa rồi là Đổng Vi, cô ấy muốn hôn thằng đó.” Gương mặt Thịnh Kình Việt hiện lên một tia đau đớn.
Chuyện Minh Hàn Thâm quan tâm cũng không phải cái này. Anh ta lại hỏi một câu nữa: “Vừa nãy cậu ôm cô ấy hả?”
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Thịnh Kình Việt lấy lại tinh thần, cũng đã hiểu ý của Minh Hàn Thâm. Vừa rồi trái tim anh đã bị nhấn chìm trong tức giận và đau đớn, những ký ức không nguôi kia dường như đã cách anh thật xa.
Minh Hàn Thâm ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dụi: “Thịnh Kình Việt, triệu chứng của cậu hoàn toàn có thể trị tận gốc, tại sao lại không trị?”
“Bây giờ cậu đau khổ như vậy là cho ai xem? Hiện tại cô ấy chỉ mới thân mật với người khác một chút cậu đã không chịu nổi rồi hả?”
“Cô ấy xứng đáng có một người tốt hơn.” Cổ họng Thịnh Kình Việt giống như bị tắc nghẽn, lời nói ra mang theo tiếng ồ ồ, đoán chừng một giây kế tiếp anh sẽ sụp đổ.
“Hiện tại cô ấy không hôn Trần Dịch thì sau này cũng sẽ hôn người khác, sẽ cùng người khác kết hôn, sẽ giúp người khác sinh con dưỡng cái. Đến lúc đó cậu có thể nhịn được không? Người tốt hơn ư? Cậu không sợ cô ấy gặp phải tên lừa đảo sao? Để rồi cô ấy bị lừa cả tiền lẫn tình, cuối cùng không còn gì nữa, lúc đó cậu mới không cảm thấy cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn nữa hả?”
“Thịnh Kình Việt, nếu cậu thật sự không chịu nổi thì đi theo đuổi cô ấy lại đi. Nếu như cô ấy không chấp nhận thì cậu tuyệt vọng cũng được đi, nhưng bây giờ là thế nào? Cậu hoàn toàn tự cho là mình đúng, là vì tốt cho cô ấy.”
Thịnh Kình Việt nói không nên lời, anh yêu cô còn hơn cả cô yêu bản thân mình nhưng càng yêu anh lại càng sợ. Nếu như cuối cùng sẽ rời xa vậy thì anh tình nguyện không có ngay từ lúc bắt đầu.
Cho nên anh không dám cho cô hy vọng, cũng không cho bản thân một tia hy vọng nào.
“Cậu suy nghĩ thật kỹ đi.” Minh Hàn Thâm chỉ hận rèn sắt không thành thép*.
*Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Anh quá lý trí, quá tỉnh táo, muốn cho Đổng Vi rất nhiều nhưng anh lại không biết, e rằng những thứ Đổng Vi cần chỉ là một cái ôm lúc cô đơn hay một cái dắt tay lúc cô bị thương mà thôi.
*
Thịnh Kình Việt về đến nhà, mở đèn lên để xua tan sự cô tịch trong căn phòng nhưng không cách nào có thể xua tan nỗi đau đớn trong nội tâm.
Trên ghế sofa màu lam dường như vẫn còn sót lại hình bóng của cô. Cô sẽ xinh đẹp quay đầu hỏi anh có đói không, sau đó trong phòng bếp sẽ truyền đến từng đợt mùi thơm. Có những lúc cô tức giận sẽ lặng lẽ bỏ hành vào thức ăn, rõ ràng là dỗi lắm, nhưng chỉ có thể dùng thủ đoạn ngây thơ đó đối phó với anh.
Ngốc như vậy.
Lại có những lúc cô đỏ mặt lặng lẽ phơi đồ lót mềm mại trên ban công, đôi khi lúc anh trở về còn có thể nhìn thấy quần áo của mình và cô được phơi chung một chỗ, phía trên tràn ngập ánh mặt trời.
Mùi thơm tươi mát của nước giặt quần áo lan tỏa khắp nhà.
Thịnh Kình Việt bước tới, nhìn ban công trống rỗng, tay anh khẽ nâng lên, tựa như đang chạm vào những bộ quần áo kia trong hư không.
Anh đi đến phòng của Đổng Vi, gõ cửa hai cái nhưng dù tiếp tục gõ cũng sẽ không có ai kinh ngạc mừng rỡ mở cửa ra nhìn anh.
Trong tủ quần áo chỉ còn lại những bộ quần áo cô mua phỏng theo sở thích của anh. Ánh mắt Thịnh Kình Việt dịu dàng lại bi thương. Anh biết những thứ này đều là thứ cô không thích, bị cô bỏ lại nơi này, cũng giống như anh vậy, đều bị cô bỏ lại ở nơi này.
Thịnh Kình Việt nằm trên giường nhưng không buồn ngủ chút nào. Anh nhìn đi nhìn lại bức ảnh chụp chung của hai người ngày còn bên nhau trong điện thoại.
Ảnh tốt nghiệp của cô.
Lúc này Lưu Đăng đột nhiên gửi tới một tin nhắn: Anh Việt, anh đã ngủ chưa? Có một cái video, hình như là... Đổng Vi. [link]
Thịnh Kình Việt mở đường link ra, video tự động phát.
Đó là video Đổng Vi tham gia buổi diễn của Zuhair Murad. Hôm nay trên mạng đã có hơn mười ngàn lượt chia sẻ, trên nền video chi chít dày đặc toàn là bình luận.
“Chị gái nhỏ này xinh đẹp quá trời luôn!! Tôi xỉu!!”
“Cổ thiên nga, lưng hồ điệp, chân dài miên man. Màn hình bẩn rồi, tôi li3m li3m.”
“Bộ váy cô ấy mặc đẹp lắm luôn á. Có chị em nào biết mua ở đâu không?”
“Là Zuhair Murad.”
“Đẹp quá, tôi thích.”
Trong video, cả người Đổng Vi phát ra ánh hào quang. Vẻ đẹp của cô xuyên qua màn hình, truyền đến trái tim.
Thịnh Kình Việt nhìn những bình luận chạy ngang trên màn hình, lông mày càng nhíu càng chặt, cho đến khi thấy một cái bình luận viết: “Aaa! Tôi muốn kết hôn với cô ấy, tôi muốn đôi chân dài kia quấn lấy tôi!”
Anh ném mạnh điện thoại xuống giường.
Những lời kia của Minh Hàn Thâm lại vang lên bên tai anh.
Cô sẽ yêu người khác, sẽ hoàn toàn quên anh.
Đôi môi của cô sẽ hôn người khác, tay của cô sẽ được người khác nắm lấy.
Cô sẽ trở thành cô dâu của người khác.
Những lời này cứ lượn lờ trong đầu anh. Trong đêm khuya, lý trí và d*c vọng của anh liên tục tranh đấu.
Cuối cùng...
Thịnh Kình Việt gọi một cú điện thoại, giọng nói khàn khàn lại có chút nghẹn ngào.
“Cho tôi phương thức liên lạc của vị bác sĩ tâm lý lần trước cậu nói đi.”
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Khác
Đô Thị
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm Bằng Cấp 3 Phôi Thật Với Giá Cả Phải Chăng
19 thg 8, 2024
Bạn Cần Mua Bằng Đại Học - Bao Xin Việc Sẽ Giúp Bạn
17 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Phôi Thật Uy Tín Không Cần Cọc
10 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Chất Lượng Cao, Khó Bị Phát Hiện
6 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
8
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.