6 giờ 15 phút, báo thức của Phong Diên như thường lệ mà kêu ầm lên.
Anh đưa một tay tắt báo thức đi rồi ngồi lên một cách uể oải.
“Châu Tư Niệm, dậy nào.
Tôi phải đi làm rồi.” Đây là câu mà nói mỗi ngày sau khi thức giấc anh vẫn luôn nói với cậu.
Tưởng như Tư Niệm bên cạnh cũng sẽ ngồi dậy, lơ mơ đưa tay dụi mắt như mọi ngày thì hôm nay anh lại không thấy động tĩnh gì.
Nhìn sang, lúc này anh mới phát hiện Châu Tư Niệm đã rời giường từ bao giờ.
Cậu dậy sớm vậy làm gì? Tại sao anh lại không biết?
Để nhắc nhở Tư Niệm làm bữa sáng, Phong Diên rời phòng đi một lượt quanh nhà tìm cậu.
Kì lạ, đã tìm hết cả căn hộ rồi anh vẫn chẳng thấy cậu đâu.
Ra khỏi nhà rồi sao? Nghĩ đến đây anh liền quay trở lại phòng lấy điện thoại gọi.
Thế nhưng, sau vài hồi chuông tút tút, cuối cùng câu trả lời mà anh nhận được vẫn là thuê bao.
Bất lực vứt điện thoại sang một bên, anh cho rằng sau khi tắm rửa thay đồ xong cậu sẽ trở lại.
Nhưng từ lúc anh tỉnh dậy đến giờ đã trôi qua 1 tiếng, sắp đến giờ anh phải đi làm rồi mà vẫn chẳng thấy cậu quay lại.
Bảo Bảo lúc này cũng từ trong phòng đi ra, câu đầu tiên mà thằng nhóc hỏi anh cũng là câu hỏi mà anh muốn biết câu trả lời nhất.
“Ba lớn, ba nhỏ đâu mất rồi?”
Phong Diên đặt tấm bảng của con xuống bàn rồi thở dài.
Rốt cuộc anh đã gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc rồi mà đến bây giờ vẫn chưa thấy cậu bắt máy.
Ngồi trên sofa cùng con trai, tâm trạng Phong Diên lúc này vô cùng khó tả.
Vừa tức giận, vừa sốt ruột lại vừa lo.
Anh là lo bản thân sẽ bị trễ làm sao? Hay là lo bản thân đi làm rồi sẽ không có ai ở nhà trông Bảo Bảo? Không hẳn là vậy, ngay cả anh cũng chẳng biết bản thân đang sốt sắng vì điều gì.
9 giờ, vậy mà đã trôi qua 3 tiếng rồi, không thấy Tư Niệm có hồi đáp, trong lòng Phong Diên như bị lửa đốt, khó chịu không yên.
Từ nãy đến giờ cũng có khá nhiều cuộc gọi gọi đến máy anh, nhưng lần nào cầm lên xem cũng không phải là Tư Niệm.
Mãi cho đến khi thư ký thân cận của anh gọi anh mới chịu nghe.
“Sao?”
“Giám đốc Lâm, anh không đến công ty sao? Hôm nay chúng ta có buổi hẹn với khách hàng bên A lúc 9 giờ, anh không quên đó chứ?”
“Không biết.
Lát nữa vẫn chưa thấy tôi tới thì huỷ đi.”
“Nhưng, thưa giám đốc…”
Tút! Tút! Phong Diên trực tiếp cúp máy, anh lúc này căn bản là không có tâm trạng nói chuyện, lại càng không có tâm trạng nghĩ đến công việc hay gì khác.
Bảo Bảo bỗng nhiên khẽ kéo tay anh rồi đưa cho anh tấm bảng viết: “Ba lớn, ba nhỏ bỏ con đi rồi sao? Ba nhỏ không còn yêu ba nữa sao?”
Nhìn ánh mắt vừa có chút thấp thỏm, vừa có chút buồn tủi lại xen một chút mong chờ của cậu con trai, Phong Diên không hiểu sao lúc này lồ ng ngực chợt thấy nặng trĩu.
Anh xoa đầu con trai an ủi nói: “Ba nhỏ sẽ không bỏ con đâu.”
Phong Diên vừa dứt câu thì đột nhiên nghe tiếng mở cửa.
Bảo Bảo nhanh nhảu chạy ra phía cửa, chỉ mong sau khi cửa mở có thể nhìn thấy Tư Niệm trở về.
“Ba nhỏ về rồi!”
Câu nói của thằng bé khiến Phong Diên giật mình ngẩng đầu.
Quả nhiên là Tư Niệm mà anh mong chờ đã thực sự trở lại.
“Châu Tư Niệm, cậu đi đâu từ sáng đến giờ?”
Cả giọng điệu và vẻ mặt của anh Tư Niệm đều nhìn rõ được sự tức giận.
Cậu biết bản thân ra ngoài không nói một tiếng lại, không nghe điện thoại thực sự là đã sai rồi.
Tư Niệm rụt rè, mặt cúi gằm bước tới trước mặt anh.
“Phong Diên, xin lỗi.
Tôi… là tôi ra ngoài không nói gì với anh, thậm chí còn không nghe điện thoại… tôi biết sai rồi.
Anh đừng giận.”
“Cậu đi đâu?” Phong Diên vậy mà vẻ mặt vẫn lạnh tanh, tiếp tục tra hỏi.
Đương nhiên, không thể làm gì khác, Tư Niệm chỉ còn cách bắt buộc trả lời: “Là… đêm qua người của bệnh viện gọi cho tôi, kêu tôi tới ngay vì mẹ tôi đột nhiên trở bệnh.
Lúc đó… vì vội quá nên tôi không kịp nói với anh… xin lỗi, làm trễ giờ làm của anh rồi.”
Nghe đến đây, Phong Diên cuối cùng cũng có thể thở phào trong lòng.
Mặc dù bên ngoài anh vẫn chưa hết giận, nhưng nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch, lôi thôi lếch thếch của cậu, anh không thể nào nặng lời hơn.
Trời lạnh thế này vậy mà ban đêm ra ngoài Tư Niệm chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng manh.
Nghe tin mẹ đột nhiên trở bệnh cậu cũng không thể nào không lo, có lẽ từ đêm qua đến giờ cậu cũng đã rất sợ.
Biết Tư Niệm đã cảm thấy hối lỗi, cậu cũng đã xin lỗi anh rồi, Phong Diên không muốn làm cậu sợ nữa, đành mở lời hỏi han: “Mẹ cậu bây giờ thế nào?”
“Bà ấy đỡ hơn rồi.
Có thể coi là… đã qua cơn nguy kịch.”
“Lần sau đi đâu phải nói với tôi, hoặc là khi tôi gọi điện, bất luận là có đang bận gì cũng phải nghe.
Còn nữa, ra ngoài thì ăn mặc cho đàng hoàng, đừng có mặc kiểu phong phanh thế này nữa.”
Sau khi nghe Tư Niệm lí nhí trong cổ họng một tiếng: “Được, tôi nhớ rồi.” lúc này lồ ng ngực Phong Diên mới trút bỏ được gánh nặng hoàn toàn.
Nhưng khi cậu vào trong thay đồ anh lại cảm thấy khó hiểu về bản thân mình.
Rốt cuộc tại sao anh lại thấy cảm giác vừa rồi vừa quen lại vừa khó chịu đến như vậy?
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Khác
Đam Mỹ
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Xổ số trực tuyến: Trúng thưởng lớn, tham gia ngay!
11 thg 12, 2024
Giới thiệu Fabetvn.fun – Nhà cái cá cược đẳng cấp và uy tín
1 thg 12, 2024
W88 – Lựa Chọn Cá Cược Hoàn Hảo Cho Người Chơi Việt
1 thg 12, 2024
IWIN - Cổng Game Uy Tín Nhiều Ưu Đãi Và Trải Nghiệm Độc Đáo
27 thg 11, 2024
Liên Hệ Chúng Tôi - Dabet Hỗ Trợ Nhanh, Chuyên Nghiệp 24/7
24 thg 11, 2024
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
14
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.