Rất lâu, rất lâu sau đó, Mạc Gia Kỳ nghe được nhịp thở hổn hển, rõ ràng không phải của bản thân, cái lạnh lẽo vẫn đeo bám đến tận bây giờ.
Cô sợ mở mắt ra thứ bản thân nhìn thấy là màu đen ảm đạm, nhưng nhịn không được nhấc hàng mi muốn nhìn một lần cuối, cho dù nó thảm thương đến mức nào.
Tầm nhìn trở nên khó khăn vì nước, nhưng nó không cay xòe giống như nước mắt biển xâm nhập, màu sắc đúng như trong tưởng tượng, quá thê lương.
Vài giây sau, cô lại mở to mắt kinh hãi, còn đâu là nước biển? Hơi thở của bản thân vẫn nhịp nhàng bình ổn, trong đầu đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Từ đầu chí cuối, Mạc Gia Kỳ cảm thấy lạnh là vì bản thân đang hứng chịu cơn mưa phùn.
Hơi thở d.ốc mà cô nghe được là của người đàn ông đang dùng chút sức lực cuối cùng để bế cô đi lên con dốc phía trước.
Cảnh này sao lại quen thuộc đến như vậy? Năm cô mười tám tuổi bị bọn người bắt cóc truy đuổi, đang trốn chạy đợi người của Mạc Gia đến cứu.
Người kề cận lúc đó là vệ sĩ tên Thượng Lâm, sở dĩ nhớ rõ đến như thế là vì chỉ còn vài giờ nữa thôi anh ta sẽ chết.
“Cô… Chủ, đừng cử động.”
Mạc Gia Kỳ hốt hoảng nói: “Anh mau bỏ tôi xuống, chúng ta cùng nhau trốn.”
Bước chân của Thượng Lâm không ngừng nghỉ mà tiến về phía trước, đôi mắt bận quan sát tìm chỗ thích hợp để an bài cho Mạc Gia Kỳ, cô còn lạ gì chuyện này nữa.
Anh muốn dùng bản thân để đánh lạc hướng bọn người bắt cóc.
Đời trước sợ hãi đánh mất đi lý tính, nghe theo sự anh bài của Thượng Lâm, kết quả là ngôi mộ xanh cỏ cùng với số tiền đền bù cho người nhà anh ta.
Mạc Gia Kỳ nhìn thấy vết thương ở bả vai Thượng Lâm đang chảy máu, nhịn không được cảm thấy đau thay.
Cô lắp bắp nói: “Anh… Nghe nghe theo tôi, không ai phải chết.”
Bước chân Thượng Lâm sững lại, đặt cô xuống.
Mạc Gia Kỳ liền nắm lấy cánh tay kéo Thượng Lâm về phía trước cho dù là dùng toàn bộ sức lực cũng không di chuyển được.
“Anh tin tôi đi, không vướng chân anh đâu.”
Gương mặt tối sầm, Thượng Lâm nói: “Tôi chết cũng không sao, nhưng cô có vấn đề gì nhà tôi không gánh vác nỗi.”
Đứng trên cương vị của một người vệ sĩ nói như vậy không sai, nhưng bây giờ chẳng có thời gian để phân trần, tiếng bước chân rầm rộ cách một khoảng xa còn nghe thấy.
Thượng Lâm ý thức được, chân đã bắt đầu di chuyển.
Mạc Gia Kỳ tự dưng lại cảm thấy vui mừng nhiều hơn là lo sợ, mặc dù bản thân đặt trong tình huống mạo hiểm đi chăng nữa.
Bàn tay luôn nắm chặt lấy Thượng Lâm, bọn họ tìm thấy một hang động nhưng Mạc Gia Kỳ bỏ qua không chút do dự, nếu đang trốn chạy lại đi ẩn nấp trong hang động khác nào tìm đường chết.
Đến đường lớn, nhìn thấy chiếc xe chở hàng cũ kỹ, Mạc Gia Kỳ liên tục vẫy gọi.
Nếu trước đây cô sẽ ngại bẩn, ngại thân phận mà bỏ qua, cho dù có chết cũng sẽ không lên chiếc xe đó nhưng ngâm trong nước biển khiến não bộ thay đổi suy nghĩ, có xe đã may mắn lắm rồi.
Khi chiếc xe dừng hẳn cũng là lúc tầm nhìn cô tối sầm.
“Cô chủ? Mạc Gia Kỳ, cô không sao chứ?”
Nghe thấy giọng của Thượng Lâm gấp gáp gọi mình trong hoảng loạn nhưng Mạc Gia Kỳ không tài nào đáp lại.
Cô nhẹ lòng vì Thượng Lâm vẫn chưa chết, nhưng ấm ức một chút.
Vì sao lại mất ý thức vào ngay giây phút này, có phải từ nãy đến giờ là hồi quang phản chiếu không?
Chuyện bản thân quay về một thời điểm nhất định ở quá khứ nghe thôi đã thấy khó tin, bản thân hình như vẫn còn bận lòng về cái chết của Thượng Lâm nên đến phút cuối đời mới có những ký ức như vậy.
Đến khi mở mắt một lần nữa đã không còn bị nhấn chìm hay chạy trốn trong mưa, rất ấm áp, rất thoải mái.
Trần nhà trắng sáng, nhìn lại một lần nữa Mạc Gia Kỳ mới nhận ra đây là bệnh viện tư nhân.
Cảm nhận bản thân vẫn còn nắm chặt lấy tay của Thượng Lâm, Mạc Gia Kỳ phút chốc phát hoảng.
Nhưng càng hoảng loạn hơn, bản thân đang sống, đang hít thở giống như một người bình thường.
“Thật sao?” Mạc Gia Kỳ hỏi thành tiếng.
Ngồi ngơ ngác một lúc, cánh cửa phòng bệnh bị người khác đẩy vào, cô nhìn thấy Mạc chủ tịch và phu nhân của ông ta.
Kìm không được liền bật khóc, rút kim bước xuống giường chạy đến ôm lấy Mạc chủ tịch.
“Ba, con sai rồi, sao này không cãi lời của hai người nữa, xin lỗi, thật xin lỗi.”
Túy Liên nhìn thấy con gái bị dọa đến phát khóc thì chua xót vô cùng, bà xoa đầu cô rồi nói: “Đám người đó sau này khẳng định ăn cơm tù đến hết đời, con đừng sợ.”
Mạc Gia Kỳ liên tục lắc đầu, nghẹn ngào trong cảm xúc vỡ òa.
Gặp lại hai con người nguyện bảo vệ cô cả đời, chỉ biết nói xin lỗi.
Thượng Lâm bị tiếng khóc của Mạc Gia Kỳ làm tỉnh giấc, anh vội bước xuống giường: “Chủ tịch, phu nhân.”
Vẻ mặt của Mạc Gia Uy trở nên căng thẳng, cô liền cướp lời nói trước: “Anh vẫn chưa khỏe, mau trở về giường đi.”
Thượng Lâm vẫn đứng yên không động đậy.
Nếu chỉ có Mạc Gia Kỳ, anh nhất định sẽ không dám làm trái lệnh nhưng người bỏ tiền ra thuê đang đứng ở đây, ông ta không cho phép Thượng Lâm không dám làm càng..
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Nữ Cường
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm Bằng Cấp 3 Phôi Thật Với Giá Cả Phải Chăng
19 thg 8, 2024
Bạn Cần Mua Bằng Đại Học - Bao Xin Việc Sẽ Giúp Bạn
17 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Phôi Thật Uy Tín Không Cần Cọc
10 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Chất Lượng Cao, Khó Bị Phát Hiện
6 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
8
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.