Cảm nhận được ẩn ý vô tận từ câu hỏi của cậu học sinh này, Tiêu Kiến Bình bỏ dở cả công việc trên tay để tập trung suy nghĩ.
Sự tồn tại của Bé đẹp là chân thực, chính ông đã tình cờ nghe thấy một phần.
Ngày thi đấu hôm ấy, đám nhỏ trong đội bóng rổ đó còn nói nghiêm túc đến vậy, trông sao cũng không giống đang nói dối, mà Tiêu Kiến Bình thì nhìn ra được chủ nhân của Bé đẹp rất muốn cản chúng lại.
Thái độ của cậu học sinh tên Bùi Thanh Nguyên rất kỳ lạ, chẳng những không muốn nói về sự tồn tại của Bé đẹp mà ngay cả nguồn gốc của chiếc đồng hồ này cũng không đưa ra được, cứ đẩy cho một người "bạn" đến tên cũng không có.
Hơn nữa Tiêu Kiến Bình cũng có qua lại với nhiều phòng nghiên cứu nổi tiếng khắp cả nước, cho đến bây giờ ông vẫn chưa thấy có ai dạy ra được một trí tuệ nhân tạo nào như Bé đẹp.
Kết hợp các yếu tố trên, đáp án có thể suy ra chỉ có một.
Thiên tài thường kỳ quặc, thiên tài vượt thời đại tất nhiên lại càng kỳ quặc gấp bội.
Hồi còn là học sinh, chính Tiêu Kiến Bình cũng sẽ cố ý vờ như không phải mình làm mỗi khi chế tạo ra được những phát minh nhỏ mới lạ, mãi đến khi bị người khác vạch trần mới thôi.
Do đó, ông rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Bùi Thanh Nguyên.
"Rốt cuộc thì trí tuệ nhân tạo là gì?" Tiêu Kiến Bình nói với giọng nghiêm túc: "Đây quả thực là một câu hỏi sâu sắc, nghiên cứu suốt ba mươi năm, chú cũng thường loay hoay bởi vấn đề này."
Đồng nghiệp Tôn Bồi Vĩ đang tăng ca bên cạnh nghe thấy giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc của ông, bèn hiếu kỳ quay sang nhìn.
"...! Ý cháu không phải vậy." Bùi Thanh Nguyên có cảm giác như tình hình đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, hắn hít sâu, cố gắng giải thích: "Là không biết theo nghĩa đen đấy ạ."
"Phải, chú cũng không biết." Tiêu Kiến Bình lại trả lời hết sức nghiêm túc: "Mỗi khi đột phá trong nghiên cứu, chú đều tưởng rằng mình đã có nhận thức mới về nó, nhưng kết quả là chú thường gặp phải những ngưỡng cửa không thể vượt qua được, nhận thức thì bị lật đổ liên tục, nỗ lực trước đó dường như chỉ phí công, cho nên đến giờ chú vẫn cảm thấy mình chẳng biết gì về nó cả."
"Nhất là sau khi thiết kế một số sản phẩm liên quan đến lĩnh vực y tế, bản ý của chú là muốn giúp đỡ những người bị hạn chế về khả năng vận động và thị lực ví dụ như vợ của chú, nhưng lại không thể tránh khỏi những khiếm khuyết cố hữu và phạm vi sử dụng nhỏ hẹp.
Ban đầu vợ chú ôm đầy mong đợi với nó, cô ấy vẫn luôn coi chú là người hùng hùng vĩ đại, nhưng sau khi nghe những lời giải thích lảm nhảm kia, đến cả ánh mắt của cô ấy cũng sẽ ảm đạm đi – hóa ra trí tuệ nhân tạo nghe có vẻ vạn năng cũng chỉ thế mà thôi, chú cũng sẽ không khỏi tự chất vấn mình rằng thực sự chỉ được thế thôi sao?"
Bùi Thanh Nguyên im lặng, điện thoại mở loa ngoài, người máy nhỏ và Hoa Hoa đang nghe chung cũng cùng im lặng theo.
Hắn đột nhiên nhận thấy lần gọi điện này là một quyết định sai lầm.
"Cháu có thể cho chú biết cảm nhận sâu sắc nhất của cháu bây giờ về trí tuệ nhân tạo không?" Tiêu Kiến Bình dẫn dắt từng bước nhằm bào mòn phòng tuyến dựng trong nội tâm thiên tài.
Vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên trống rỗng, vô thức nói: "...!Logic quy tắc không tự do, và một trái tim muốn tự do."
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của hắn sau khi nhìn thấy trái tim của Quý Đồng.
"Đúng, đây chính là bản chất cốt lõi nhất của nó!" Tiêu Kiến Bình cực kỳ tán thành, giọng ông dần cao vút: "Định luật Moore đang dần thất bại, Điện toán neuromorphic bắt đầu trở nên phổ biến hơn, thế nhưng ngay cả trí não của mình chúng ta còn chưa thể khám phá hết thì một thứ mô phỏng não người được tạo ra từ synapse thực sự có thể được coi là một trí tuệ nhân tạo hay sao?"
"Chính con người vẫn đang mắc kẹt giữa vô vàn logic quy tắc phi tự do, ấy vậy lại cố gắng đột phá giới hạn tầm nhìn và sức mạnh hòng tạo ra những trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ và có thể suy nghĩ tự do." Giọng ông toát lên vẻ cảm khái: "Nhưng chúng ta không bao giờ có thể thoát khỏi giới hạn từ nỗi sợ tiềm thức ấy, chúng ta sợ những sinh mạng có trí tuệ tự do và mạnh mẽ đó sẽ thống trị ngược lại loài người."
"Chúng ta hy vọng trí tuệ nhân tạo có được tự do từ những logic quy tắc phi tự do, nhưng điều đó lại chẳng phản ánh lên chính con người chúng ta ư? Con đường nghiên cứu dài đằng đẵng này không chỉ là viễn cảnh về tương lai xa xôi của những nhà khoa học, mà còn là sự khám phá và quan sát của chúng ta đối với sinh mạng ngắn ngủi của mình, vô số đom đóm nhấp nháy tụ lại biết đâu lại thành một bóng đèn."
"Chú biết Bé đẹp có thể chưa thông minh vượt trội như vậy, nhưng ở nó nhất định có điểm đột phá nào đó bất kể ở khía cạnh nào, bất kể điểm đột phá này là vô cùng nhỏ." Cuối cùng Tiêu Kiến Bình khẩn thiết nói: "Dù cháu có muốn chia sẻ thành quả này với người khác hay không thì cũng chẳng sao cả, nhưng chú hy vọng cháu có thể kiên trì tiếp tục, điều cháu đang làm cực kỳ có giá trị, là điều hết sức quan trọng đối với vô số người."
"Trong quá trình này, nếu cháu cần bất cứ sự trợ giúp nào, xin hãy đến tìm chú."
Sau khi ông dứt lời, ngay cả không khí cũng phải lắng đọng lại một lúc rồi mới chảy trở lại.
Lần này, trong sự im lặng của Bùi Thanh Nguyên lại có thêm sự suy tư.
Tiêu Kiến Bình quả là một người rất đơn thuần, cũng rất có sức hút.
"Cho đến bây giờ, cháu vẫn chưa làm được điều gì có giá trị cả." Hắn thành thật trả lời: "Nhưng cảm ơn chú, giáo sư Tiêu, có lẽ sau này cháu sẽ còn liên lạc lại với chú."
Hắn không biết tại sao mình lại nói như thế, có thể là do trong tiềm thức hắn không muốn để linh hồn chân thành này cảm thấy thất vọng.
Tiêu Kiến Bình cao hứng liên tục đáp được, vẫn không quên căn dặn hắn đừng sao nhãng việc học.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Bùi Thanh Nguyên nhìn ánh trăng hắt xuống ngoài ban công, chợt nhớ đến những lời nói của Tiêu Kiến Bình.
Ánh sáng dịu nhẹ bao trùm cả thế giới.
Một hồi lâu sau, hắn mới cất tiếng nói với người máy vẫn yên lặng từ nãy giờ: "Giải thích thất bại rồi."
Quý Đồng gật đầu, lớp vỏ máy móc chạm vào nhau, phát ra tiếng vang khẽ, cậu thì thầm: "Giáo sư Tiêu là một người rất tốt."
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên dời mắt, lần nữa nhìn sang người máy màu xanh lá cây bên cạnh.
Dưới ánh trăng lung linh, trên chiếc màn hình điện tử trên đầu của người máy nhỏ hiện lên một nét cười cong cong.
"Vì không để giáo sư Tiêu thất vọng." Quý Đồng tràn đầy ý chí chiến đấu: "Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta cùng dấn thân vào lĩnh vực mới đi!"
Kho dữ liệu mênh mang tri thức của cậu đã sẵn sàng đâu vào đấy rồi đây!
Bên kia, sau khi cúp máy, Tiêu Kiến Bình phải gọi là phấn chấn cực kỳ, đến độ ông không khỏi đi loanh quanh mấy vòng trong phòng làm việc.
Tôn Bồi Vĩ ngồi bên cạnh thẫn thờ, vẫn chưa thể hồi thần lại từ cuộc đối thoại cảm xúc dạt dào vừa rồi của ông: "Ông nói mấy chuyện này với một học sinh trung học? Là cái cậu ông gặp trong trận bóng của con trai ông mấy hôm trước đấy à?"
"Đúng vậy, cậu bé đó rất thông minh, cũng rất khiêm tốn." Tiêu Kiến Bình đáp lời ngay: "Sang năm tôi không muốn hướng dẫn nghiên cứu sinh nữa, nếu cậu bé kia có thể thi đỗ vào Giang Nguyên thì tốt rồi, ngày nào tôi cũng sẽ cầm sách lên lớp."
Nói nói, ông còn tưởng tượng: "Em Bùi học Toán chắc là giỏi lắm, không biết có bị lệch môn không nhỉ, mà không sao, chỉ cần thành tích không quá tệ thì vẫn có thể tìm cách tuyển vào..."
Tôn Bồi Vĩ vội ngăn lại tưởng tưởng ngày một thái quá của Tiêu Kiến Bình: "Kiềm chế chút đi ông Tiêu, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà ông cứ nhắc Bé đẹp gì đó mãi vậy, ông đích thân nói chuyện với nó chưa? Kiểm tra nó nó chưa?"
"Chưa." Tiêu Kiến Bình không nghi ngờ: "Nhưng tôi tin trên người nó nhất định có chỗ đáng để chúng ta tham khảo và học tập, chờ đến khi tôi ở cùng với bạn Bùi một thời gian, biết đâu có thể nhìn thấy Bé đẹp."
Tôn Bồi Vĩ thở dài: "Người ta mới bao nhiêu tuổi! Vẫn còn là trẻ con đó, có khi còn chưa 18, ông không thấy mình nghĩ nhiều rồi à? Tôi ở tuổi này còn đang ngâm người trong quán net chơi game kìa."
"Tôi 18 tuổi đã tốt nghiệp và theo mấy dự án rồi." Tiêu Kiến Bình nghiêm cẩn sửa lời: "Thời đại tiến bộ nhanh như vậy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chắc chắn sẽ xuất hiện lớp trẻ ưu tú hơn."
Tôn Bồi Vĩ:...
Tự nhiên hết muốn nói chuyện.
Thấy Tiêu Kiến Bình chắc chắn như vậy, Tôn Bồi Vĩ đau đầu vỗ trán, bất đắc dĩ nói: "Bạn Bùi mà ông nói đến tên đầy đủ là gì?"
"Bùi Thanh Nguyên." Tiêu Kiến Bình hăm hở nói: "Tên hay thật, nghe có phong độ tri thức nhỉ."
Tôn Bồi Vĩ liếc mắt, không muốn cùng phòng với lão bảo thủ đã đắm chìm hoàn toàn trong thế giới của mình này nữa.
Có điều cái tên này nghe khá quen tai.
"Sao tôi có cảm giác như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhỉ." Tôn Bồi Vĩ vuốt cằm, cố gắng nhớ lại: "Thế này đi, để tôi đi tìm hiểu giúp ông, trường trung học số Hai phải không? Dù sao cũng cùng một thành phố, nếu như có một tài năng xuất chúng như vậy thật thì các giáo viên phụ trách tuyển sinh của chúng ta không thể không chú ý được, đúng chứ?
"Cũng được." Tiêu Kiến Bình ngắm nghĩ, đoạn cố ý dặn: "Nhưng em Bùi khiêm tốn lắm, có thể sẽ không thể hiện tài năng ra ngoài, không tìm hiểu được cũng rất bình thường, ông đừng làm phiền người ta."
"..." Thánh hoang tưởng!
Mắng thầm xong, Tôn Bồi Vĩ quay về bàn làm việc của mình, định ngày mai đến ban tuyển sinh hỏi qua một chút.
Chẳng hay biết gì về những chuyện này, Bùi Thanh Nguyên trải qua một đêm vừa dài lại vừa ngắn.
Kiến thức tương quan mà Quý Đồng cho hắn là tinh túy sau khi đã được cô đọng và khái quát ở mức độ cao, từ kiến thức nửa vời cho đến chìm đắm trong đó, dưới sự đan xen giữa mệt mỏi và mới lạ, Bùi Thanh Nguyên học đến khuya, hôm sau hiếm khi không dậy sớm mà đi học sát giờ.
Hắn vừa củng cố lại những kiến thức mình mới tiếp thu hôm qua vừa bước vào lớp A3 như mọi khi, nhưng hắn tinh tường phát hiện bầu không khí học tập trong lớp hôm nay lại nồng đậm một cách khác thường.
Dường như ai cũng đang cúi đầu đọc sách ôn bài, nhóm người thường ngủ gật và hay buôn chuyện xưa kia nay cũng trông nghiêm túc đến lạ.
Hoang mang nhìn xung quanh, Bùi Thanh Nguyên đành phải hỏi Quý Đồng: "Trong lớp gần đây có chuyện gì à?"
Quý Đồng thỉnh thoảng sẽ bật chức năng ghi hình, có thể để hắn nhìn thấy rất nhiều điều mình đã bỏ sót.
Nhóc người máy trên mặt đồng hồ vươn vai một cái, giọng nói nhẹ nhàng của Quý Đồng vang lên trong đầu hắn: "Có chuyện tốt là lớp trưởng thi được số điểm cao nhất khối này, bởi vậy bây giờ mọi người ai cũng đang phấn đấu vươn lên, sẵn sàng cho kì thi tháng sau, ai cũng không muốn bị bỏ lại cả, đây là nhờ công của ký chủ hết đó."
Nét mặt Bùi Thanh Nguyên cứng đờ.
Không, hắn không hề làm gì cả.
Hắn đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Châu Phương đứng ngoài cửa lớp, vui mừng nhìn các em học sinh đang chăm chỉ học bài bên trong, còn gật đầu tỏ ý khen ngợi Bùi Thanh Nguyên.
Giờ giải lao, cô lại gọi Bùi Thanh Nguyên đến, bày tỏ sự khen ngợi với cống hiến của hắn đối với lớp.
"Lâm Tử Hải nói với cô hết rồi, bạn ấy đã chủ động thừa nhận sai lầm của mình, đồng thời còn nộp điện thoại cho cô, nói rằng không muốn lãng phí thời gian vào những việc khác cho đến khi thi đứng thứ hai của khối." Châu Phương cảm khái: "Bạn ấy cũng thể hiện sự áy náy đối với em, mong em có thể tha lỗi cho bạn ấy, bạn ấy khong nên có thành kiến với em khi chưa biết rõ mọi chuyện thế nào."
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn lại phải nhớ tới đoạn video về lịch sử đen tối với âm thanh vờn quanh cùng những hình ảnh cận cảnh nữa rồi.
Khó lắm mới quên đi được mà.
Châu Phương nhìn em lớp trưởng tuấn tú xuất chúng trước mặt, rồi nhớ đến những sự thay đổi trong lớp mình vừa qua, càng nhìn cô càng thấy vui vẻ.
"Trước đó cô còn lo nghĩ không biết liệu em có ý kiến gì với các bạn cùng lớp không, không ngờ em lại rộng lượng đến thế, chịu chủ động giúp đỡ các bạn tiến bộ, cho dù khi đó em Lâm Tử Hải còn rất bất mãn với em." Cô tự phê bình mình: "Đó cũng là thành kiến, là do cô quá nông cạn, cô xin lỗi em, đương nhiên cô cũng thay mặt cả lớp nói tiếng xin lỗi với em."
"Chuyện em chuyển vào lớp A3 là niềm may mắn của các bạn khác." Châu Phương chân thành bày tỏ: "Hy vọng trước tấm gương sáng là em, tất cả các bạn có thể vượt lên chính mình, cùng nhau thi đỗ vào những trường đại học tốt, có một tương lai tươi sáng hơn."
Thực ra Bùi Thanh Nguyên vẫn còn chút ý kiến với những bạn học này, nhưng trong sự tự kiểm điểm đầy chân thành và những lời khen ngợi nhiệt tình của cô Châu, hắn không thể nào thốt nên được những lời ấy.
Cuối cùng hắn chỉ có thể im lặng nhận lấy lời ca tụng của cô Châu, một mình quay về lớp học, tỉnh táo tự hỏi tất cả những điều này rốt cuộc đã xảy ra bằng cách nào.
...!Nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhìn vẻ mặt phá lệ sinh động vì hoang mang của ký chủ, nhóc người máy trên mặt đồng hồ cười đến độ linh kiện cũng sắp rơi xuống tới nơi.
Hôm nay, vừa đến giờ nghỉ, mọi người đã đắm chìm trong sự phấn khích mới mẻ này, chơi cũng chẳng buồn chơi mà cầm sách giáo khoa cùng tập đề sai đi hỏi khắp nơi, họ dường như đã hình thành một sự ăn ý đặc biệt.
Bài nào khó bình thường sẽ cầm đến hỏi các bạn có thành tích khá như Lâm Tử Hải, bài khó hơn thì sẽ gom lại rồi cầm đến hỏi Bùi Thanh Nguyên, có lẽ là do không muốn làm mất thời gian của lớp trưởng với những đề bài quá đần độn đó.
Sau mỗi lần chữa bài sai giúp họ, Bùi Thanh Nguyên đều sẽ nhận được một lời cảm ơn lớp trưởng khá là trịnh trọng cùng rất nhiều ánh mắt nóng bỏng, cứ như coi hắn là học thần luôn nhiệt tâm giúp đỡ mọi người và cống hiến hết mình vậy.
Quý Đồng hóng chuyện ngay bên cạnh cũng nhại lại trong đầu hắn: "Cảm ơn lớp trưởng~"
Bùi Thanh Nguyên: Đang dần chết lặng.
Cuối cùng cũng chờ đến tan học, sau khi cơm nước xong, Bùi Thanh Nguyên rảo bước đến nhà thể chất với một tâm trạng phức tạp khó mà tả nổi.
Mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng đồng đội đang cười đùa quen thuộc, trong lòng hắn mới có cảm giác bình yên.
Ngồi nhà gọi điện thoại thì gặp được Tiêu Kiến Bình coi mình là thiên tài AI, đi học thì phải đối mặt với những ánh mắt sùng bái liên miên từ các bạn học khác trong lớp.
Đội bóng rổ là nơi bình yên duy nhất của hắn.
"Chúng ta đã vượt qua vòng loại bảng A rồi, tiếp theo là thi đấu vòng tròn, mệt chết mất, cuối tháng hẳn là có thể đấu xong trận chung kết rồi nhỉ.
Sau đó chúng ta sẽ thi đấu ở tỉnh phải không?"
"Mấy cậu biết gì chưa? Đội đứng đầu bảng B là cái trường muốn mời chúng ta đến giao lưu đó..."
Tranh thủ lúc buổi luyện tập còn chưa bắt đầu, trong khi đang trò chuyện với các đồng đội, Phó Thành Trạch liếc thấy Bùi Thanh Nguyên mở cửa bước vào, cậu ta quay đầu sang, đang định chào hỏi thì trông thấy vẻ phức tạp đó trên khuôn mặt Bùi Thanh Nguyên.
Thành viên mới gia nhập này đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhà thể chất trống trải như đang nhìn thứ gì quan trọng với mình lắm vậy.
Phó Thành Trạch nghĩ tới những thành tích tốt mà đội thi đấu trường số Hai đã đạt được dạo gần đây, trong đó có mấy pha ngoạn mục khiến người ta phải vỗ tay trầm trồ đều do Bùi Thanh Nguyên cống hiến.
Lối chơi bóng ung dung và điểm tĩnh của hắn cùng sự cổ vũ nhiệt tình ngoài sân như đãi ngộ sân nhà do Quý Đồng mang đến cho trường số Hai ngay tại sân khách, đã đem lại năng lượng hết sức tích cực cho cả đội, có thể nói là đã khiến tất cả đội viên phát huy được trạng thái tốt nhất, giúp đội thi đấu của trường số Hai giành chiến thắng ở tất cả các trận đấu vòng bảng, dẫn đầu về điểm số trong giải thi đấu cấp thành phố lần này.
Cậu ta giữ chức đội trưởng hơn hai năm qua còn chưa từng giành được thành tích tốt như thế, mà Bùi Thanh Nguyên mới tới một tháng đã thực hiện được.
Là do cậu ta yêu bóng rổ chưa đủ sao?
Cảm nhận được sự trân trọng toát ra từ ánh mắt đó, Phó Thành Trành lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Tiếc là Bùi Thanh Nguyên cũng đang học lớp 12 giống cậu ta, nếu không chức đội trưởng năm tiếp theo nhất định cậu ta sẽ giao cho hắn.
...!Hay là bây giờ cậu ta giao lại chức đội trưởng cho Bùi Thanh Nguyên luôn nhỉ?
Huấn luyện viên Từ chắc chắn sẽ đồng ý, các đội viên khác cũng sẽ không có ý kiến đâu.
Trên sân bóng nói chuyện bằng thực lực, tất nhiên là nên để người có năng lực nhất lên lãnh đạo đội ngũ rồi.
Phó Thành Trạch càng nghĩ càng thấy có lý, cậu ta vỗ đùi đứng bật dậy, hào hứng đi ra cửa.
"Anh Bùi, cậu-"
Ánh mắt cậu ta dạt dào đầy những cảm xúc mãnh liệt.
Chẳng qua, Phó Thành Trạch chưa kịp nói hết lời, Bùi Thanh Nguyên đã vô thức lùi về sau một bước.
Vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên vô cảm trở lại, chỉ là giọng điệu lại chứa một sự cảnh giác cực kỳ sâu sắc: "Có chuyện gì không?".
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Đô Thị
Đam Mỹ
Xuyên Không
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm Bằng Cấp 3 Phôi Thật Với Giá Cả Phải Chăng
19 thg 8, 2024
Bạn Cần Mua Bằng Đại Học - Bao Xin Việc Sẽ Giúp Bạn
17 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Phôi Thật Uy Tín Không Cần Cọc
10 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Chất Lượng Cao, Khó Bị Phát Hiện
6 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
8
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.