Thời Vi bị anh ôm trong lòng như vậy, chóp mũi đều là mùi của anh, trừ mùi cỏ cây quen thuộc, còn mang chút hương thơm sau khi tắm gội, hẳn là sữa tắm mùi bạc hà, tươi mát thông thấu.
Thời Vi ngẩng đầu, từ góc độ của Thời Vi, vừa vặn có thể nhìn thấy hầu kết của anh nhô lên, độ cong gợi cảm.
Muốn hôn.
Thời Vi hơi chút khắc chế suy nghĩ của mình xuống, cô di chuyển môi đỏ qua bên cổ Mục Thần, ái muội nói: "Vẫn lạnh.
Có thể vào nhà anh không?"
Trong giọng cô nhiễm chút quyến rũ như có như không, có chút cào ngứa lòng người.
Mục Thần ôm cô, một tay ấn sau lưng cô, một tay khác đẩy đầu cô sang một bên: "Đừng lộn xộn.
Sao vừa rồi em không đi lên gõ cửa?"
"Em sợ nhà anh có người khác."
Bên môi Mục Thần cong lên: "Hiện tại không sợ?"
Thời Vi hơi híp mắt, môi đỏ hơi cong, con ngươi xinh đẹp mê người: "Anh dám để em lên, em liền dám lên, chẳng sợ có người."
Mục Thần cúi đầu nhìn cô, cô hiện tại giống như biến thành bộ dáng hồi cao trung, giống con mèo lười biếng dính người, ý đồ quyến rũ anh rất rõ ràng, đuôi mắt đều là mê hoặc.
Chóp mũi Thời Vi còn hơi hơi đỏ, hẳn là bị lạnh.
Là ngự tỷ lãnh diễm hay là hồ ly tinh trêu người, đều là một ý niệm của cô.
Tầm mắt anh lơ đãng rơi xuống túi nilon dưới tay áo Thời Vi, trong lòng có chỗ mềm mại.
Thời Vi đang cố gắng đối xử tốt với anh, không phải khách khí xa lạ vì anh giúp cô, cũng không phải lễ phép báo đáp vì mắc nợ, mà là thật lòng, muốn đối tốt với anh bởi vì yêu anh.
Nghĩ đến đây, Mục Thần buông cô ra, nhận túi cà phê, xoay người hướng về nhà mình: "Đi lên."
Đây là đồng ý?
Mục Thần so với tưởng tượng dễ nói chuyện rất nhiều nha.
Thời Vi cong cong môi, cũng theo lên.
Mục Thần mở cửa, Thời Vi đi theo vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồ đạc trong phòng không thay đổi nhiều so với hồi cao trung, phong cách đen trắng đơn giản quen thuộc, sạch sẽ ngăn nắp, đồ của anh không nhiều lắm, thậm chí trong phòng có chút trống trải, giống anh, cảm giác gió lạnh.
Thời Vi tâm tình có chút xúc động, còn nhớ đêm mưa to ấy, cô cũng như thế này đi theo Mục Thần tới nhà anh, anh ném khăn lông cho cô, Thời Vi đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ.
Thời Vi ngồi xuống sô pha, tùy tay cầm lấy đệm sô pha ôm vào trong ngực, nhìn quanh bốn phía, nhẹ nhàng nói một câu: "Cũng không thay đổi nhiều lắm."
Thời Vi biết trong nhà Mục Thần có tiền, nhà anh ở Tĩnh Xuyên có căn hộ, ở Thiên Thành cũng có bất động sản, công việc của ba mẹ anh đều rất bận, Mục Thần phần lớn đều ở một mình, nhưng cụ thể nhà Mục Thần làm gì, Thời Vi cũng không rõ lắm.
Cô không thích người khác hỏi về hoàn cảnh gia đình mình, cho nên cũng tránh quan tâm hoàn cảnh gia đình của người khác.
Mục Thần có lẽ thật sự cho rằng cô lạnh, từ trong phòng bếp lấy cho cô ly nước ấm, thần sắc nhàn nhạt đưa cho cô: "Uống đi."
Thời Vi cười nhận lấy, lúc cô uống nước, môi đỏ để lại vết son nhàn nhạt trên thành ly, Thời Vi nhìn chăm chú vết son môi một lúc lâu, cười nói: "Mục Thần, em dùng ly này uống nước, anh lại dùng, có tính là hôn gián tiếp không?"
Thời Vi rất thích đùa giỡn anh, cô quan sát vẻ mặt Mục Thần, muốn nhìn thấy biểu tình khác của Mục Thần.
Mục Thần nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy không nhìn ra cảm xúc, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia lạnh lẽo: "Nếu em muốn hôn, thì trực tiếp hôn, không cần gián tiếp."
Vẻ mặt Thời Vi cứng đờ, cô không thể không nghe thấy sự giễu cợt trong giọng điệu của Mục Thần.
Ý là —— em nói theo đuổi tôi, là muốn dùng thân thể để theo đuổi tôi sao?
Thời Vi ít nhiều có chút xấu hổ, ý cô không phải như vậy.
Thời Vi trong lòng rõ ràng, Mục Thần như cũ thích cô, hiện tại chỉ là đang trút giận, cũng xác thật là cô không đúng, cô đã nói muốn theo đuổi anh, khẳng định muốn thể hiện thành ý.
Thời Vi cười gượng hai tiếng: "Em nói đùa thôi."
Cô hơi chau mày, nhớ tới bài học gần đây học, lại không biết nên bắt chuyện như thế nào, dừng một chút, cô dứt khoát chọn một cách trực tiếp và hiệu quả nhất: "Đúng rồi, gần đây em ở nhà đọc 《 Thất lạc cõi người 》, trong đó có một câu đã chạm đến em, nếu tránh đại hỉ đại bi*, bi thương thấu xương sẽ không đến.
Rất có đạo lý."
* Đại hỉ đại bi: chuyện vui, chuyện buồn lớn
Thời Vi có thể nhìn ra, sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Mục Thần nhìn cô mang theo chút đánh giá.
Cô tiếp tục nói: "Anh cảm thấy quyển sách này thế nào? Tự truyện của Dazai Osamu, đọc xong có chút buồn, kỳ thật, em cảm thấy, những người phụ nữ gặp được Dazai Osamu mới là thảm nhất."
Mục Thần vẫn như cũ không nói chuyện.
Thời Vi bắt đầu hoài nghi Mục Thần có phải đã quên nội dung của 《 Thất lạc cõi người 》hay không, cho nên mới không đáp lời, cô thay đổi quyển sách tiếp tục nói chuyện, vì để phù hợp với nhạc dạo, còn dùng giọng nói tương đối đau khổ: "《 Phải sống 》của Dư Hoa cũng rất chân thật, sống đích xác rất gian nan, nhưng không có gì tốt đẹp hơn cuộc sống."
Cô cảm thấy bộ dáng nói chuyện hiện tại của cô nhất định rất thâm trầm, giống nữ tiến sĩ uyên bác.
Nhưng trên thực tế ——
Cô vẫn luôn nói chuyện một cách lúng túng, liền kém không nói thẳng "Em vì anh mà gần đây đang đọc văn học nghiêm túc, cho nên anh mau cùng em nói chuyện phiếm đi!".
Thời Vi chưa từng theo đuổi ai bao giờ, chỉ cần thuận miệng trêu trọc liền có rất nhiều nam sinh đưa tới cửa, thủ đoạn theo đuổi người khác, khác xa cách cô quyến rũ người khác.
Vừa không ổn vừa buồn cười.
Nhưng Mục Thần nhìn Thời Vi, thấy người phụ nữ bình thường quyến rũ như hồ ly này, vắt óc nói ra những lời thâm thúy, độ cung nơi khóe môi anh vẫn không tự giác mà nhu hòa lên.
Thời Vi vẫn đang nỗ lực nhớ đoạt trích đã ghi chú: "Em nhớ rõ, 《 Phải sống 》 có một tình tiết Khổ Căn chết, Phú Quý vì đau lòng cho Khổ Căn, luộc đậu cho Khổ Căn ăn, không ngờ Khổ Căn lại bởi vì ăn đậu mà chết......"
* Editor: Đoạn này mình tra trên baidu thì Khổ Căn là cháu ngoại của nhân vật chính Phú Quý, mình để từ gốc là Khổ Căn trong bản convert vì mình kém nhất khoản dịch tên mà tra google không có tư liệu nào nói về nhân vật này.
Không chờ cô nói xong, Mục Thần đột nhiên cúi đầu, dùng ngón tay ấn trên môi đỏ của cô, lấp kín câu kế tiếp cô muốn nói: "Em không cần cố ý hùa theo sở thích của tôi."
Đầu ngón tay anh còn mang theo lạnh lẽo bên ngoài, lòng bàn tay nháy mắt nhiễm màu môi cô, giọng anh thấp thấp ——
"Cho dù tôi thích em, cũng là thích em lúc ban đầu."
Thời Vi cực chậm mà chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Mục Thần, cho nên, Mục Thần đây là đang gián tiếp nói thích cô sao?
Mục Thần cũng ý thức được mình nói gì, vội vàng thu tay lại, dời ánh mắt: "Bộ dáng vừa rồi của em, quá mức ra vẻ."
Mạnh mẽ cứu lấy tôn nghiêm.
Thời Vi có chút muốn cười.
Mục Thần rất ít khi đỏ mặt, cũng sẽ không giống Hứa Tinh Nghiêu thẹn thùng đến lỗ tai đỏ lên, nhưng Thời Vi cũng đủ quen thuộc Mục Thần, quen thuộc đến mức khi nhìn thấy bộ dáng của Mục Thần, liền biết hiện tại anh đang ở trạng thái nào.
Sự tương phản này thật là đáng yêu muốn chết.
Mặc dù gần đây đọc văn học nghiêm túc đều uổng phí, nhưng Thời Vi cũng không buồn, trong lòng nổi lên chút ngọt ngào, mặt mày hơi cong: "Được nha, anh đã nói như vậy, về sau em không cần miễn cưỡng bản thân đọc nữa."
Vừa nói, Thời Vi dùng đầu ngón tay miêu tả hoa văn trên gối ôm, cô cố ý nhẹ giọng nói: "Xem ra trên mạng nói phương pháp theo đuổi cũng không hiệu quả lắm."
Mục Thần nghe rõ, mới biết phương pháp theo đuổi này là học trên mạng.
Thật vụng về.
Thời Vi dừng một chút: "Nhưng em còn muốn thử một phương pháp trong đó.
Mục Thần, hồi cao trung, Nhan Kiều Kiều tận mắt nhìn thấy anh mua một cặp nhẫn, là cho em sao?"
Nhắc tới chuyện nhẫn, Mục Thần vốn dĩ thần sắc ôn nhu lại trở nên lạnh lùng.
Những hồi ức tồi tệ cuối cao trung luôn là cái gai trong tim anh, vô vọng chờ đợi cùng vứt bỏ kiêu ngạo, lời tỏ tình chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, tất cả chỉ còn là màu trắng đen trong ký ức.
"Em có thể xem không?"
Mục Thần lạnh nhạt nói: "Ném rồi."
Một câu ném rồi, Thời Vi đã có thể tưởng tượng ra nỗi lòng anh ngay lúc đó.
Thời Vi không hỏi lại, đưa tay sờ hộp nhẫn trong túi xách, lấy hộp nhẫn mình mua, mở ra, một đôi nhẫn bạc xuất hiện trước mặt Mục Thần.
Kiểu dáng đơn giản trang nhã, nhẫn bạc không khảm bất kỳ viên kim cương nào, ở giữa trống rỗng, nhẫn bạc thiết kế uốn lượn cảm giác rất mạnh mẽ, mẫu nam to hơn một chút, mẫu nữ tinh tế mà ôn nhu.
Thẩm mỹ của hai người bọn họ rất đồng nhất, Mục Thần liếc mắt nhìn cặp nhẫn, cơ hồ tưởng cặp nhẫn hồi cao trung mình chọn cho cô.
Nghĩ lại anh lại hiểu được, chỉ là thẩm mỹ bọn họ đụng phải nhau mà thôi.
Cặp nhẫn anh mua sớm đã không biết lưu lạc ở đâu, sau khi anh ngồi ở hành lang nhà cô đến rạng sáng, trên đường trở về, Mục Thần liền ném cặp nhẫn xuống sông.
"Thích không?"
Không đợi Mục Thần nói không, Thời Vi mắt cũng không chớp nhìn đôi mắt anh: "—— em thích anh."
Giọng cô rất kiên định.
Cô đang bù đắp cho lời tỏ tình bị bỏ lỡ của Mục Thần.
Xa nhau gần bốn năm, nhẫn đã khác, người tỏ tình cũng đổi, hết thảy đều trở nên không giống nhau, nhưng dường như lại không có gì thay đổi, vẫn là hai người bọn họ.
Mục Thần cứng họng, trong lòng dâng trào cảm xúc kích động, con ngươi anh càng thêm đen nhánh.
Thời Vi sợ anh không cần nhẫn, liền lấy chiếc nhẫn nam trong hộp ra nhét vào tay anh, vẫn may, Mục Thần không nói không cần.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần đến lúc phải rời đi.
Thời Vi cởi áo lông vũ dày cộp của Mục Thần ra, mặc ở trong nhà lâu rồi, Thời Vi đổ mồ hôi khắp người, cô để áo lông vũ lên sô pha, cầm lấy túi đi đến cửa: "Em đi đây, quên nói, Lễ Tình Nhân vui vẻ."
Đi hai bước, Thời Vi làm như nhớ tới cái gì, đột nhiên quay người lại, cô lớn mật ôm cổ Mục Thần, hơi nhón mũi chân, nhẹ nhàng liếm hầu kết anh.
Động tác liền mạch lưu loát, Mục Thần hoàn toàn không kịp phản ứng.
Liếm xong, Thời Vi sợ anh tức giận, lập tức đi ra ngoài, cô liếm liếm môi, chưa đã thèm nói: "Muốn nếm thật lâu.
Lần này thật sự phải đi rồi, khai giảng gặp."
Nói xong, cũng mặc kệ biểu tình người đàn ông phía sau là gì, lưu loát thay giày, vừa định đi ra ngoài, Mục Thần đã khàn giọng gọi cô: "Chờ đã."
Thời Vi quay đầu lại nhìn anh: "?"
Mục Thần ném áo lông vũ mà cô cởi trên sô pha cho cô: "Mặc vào.
Khai giảng trả tôi."
Nụ cười trên mặt Thời Vi càng thêm tùy ý, cô bắt được áo lông vũ, mặc vào trước mặt anh, kéo khóa từ đầu đến cuối, thậm chí còn đội mũ lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ cực tinh xảo, ngoan ngoãn đáp: "Được."
Lúc này mới đóng cửa rời đi.
Cô rời đi hồi lâu, Mục Thần còn đang hồi tưởng lại xúc giác khi môi cô ở trên hầu kết mình.
Mục Thần thừa nhận, vừa rồi khoảnh khắc kia, anh có phản ứng.
Anh nhớ tới cặp nhẫn, cúi đầu lấy chiếc nhẫn nam vừa rồi Thời Vi đưa cho mình, sau khi đeo lên phát hiện ——
Kích cỡ không lớn không nhỏ.
Vừa vặn.
- ---------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thời Vi đọc văn học nghiêm túc để theo đuổi cũng là ngượng ngùng ha ha ha.
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm Bằng Cấp 3 Phôi Thật Với Giá Cả Phải Chăng
19 thg 8, 2024
Bạn Cần Mua Bằng Đại Học - Bao Xin Việc Sẽ Giúp Bạn
17 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Phôi Thật Uy Tín Không Cần Cọc
10 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Chất Lượng Cao, Khó Bị Phát Hiện
6 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
8
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.