Sở Vũ Hiên không biết phải nói gì.
Lão Tứ im lặng ôm cây thánh giá trước ngực, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Sau khi rời khỏi bến tàu Nam Loan, ba người đón lão Ngũ đang giúp Trần Đình lo liệu hậu sự cho Trần Cường, cùng nhau đi đến ven hồ Phỉ Thúy.
Trên đường, Sở Vũ Hiên gửi tin tức Trần Hồng đã nói cho lão Nhị, dặn dò anh ta lập tức đi điều tra.
Lão Nhị trả lời: Tôi muốn đi gặp lão Tứ một lần.
Sở Vũ Hiên: Một khoảng thời gian nữa đi, thân phận của cậu bây giờ vẫn chưa được để lộ, không được mạo hiểm.
Lão Tam lái xe, hào hứng nói: “Không biết cô nhóc Tiểu Thanh đã ngủ chưa? Hì hì! Đại ca à, hay là tôi gọi một cuộc điện thoại bảo cô ấy chuẩn bị đồ nhắm, dù sao chúng ta cũng phải chào đón lão Tứ mài”
Sở Vũ Hiên thoáng ngẩn người, đôi mắt chợt sáng lên: “Đừng làm phiền cô ấy.”
Nói xong, anh quay sang nhìn lão Tứ: “Người anh em, cậu phải giúp tôi một chuyện nữa”
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau. Trong biệt thự tối đen như mực, Tiểu Thanh đang ngủ say trong phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ
nhàng vang lên trong phòng khách.
Cô ấy đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy, lặng lẽ nhìn vào khe cửa một lúc lâu, cũng không thấy có người bật đèn.
Nếu lão Tam và lão Ngũ trở về, chắc chắn sẽ không bước chân nhẹ nhàng như vậy, càng không thể không bật đèn.
“Kẻ trộm sao?” Tiểu Thanh cau mày, chậm rãi xuống giường, rón ra rón rén đi đến sau cửa, áp tai vào.
Tiếng bước chân trong phòng khách rõ ràng hơn. Nghe tiếng động, có lẽ là phòng của lão Tam bị mở ral
Tiểu Thanh trầm ngâm suy nghĩ, rồi liếc nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng không định đi lấy mà tiếp tục áp tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Không lâu sau, tiếng bước chân lại truyền đến từ phòng khách.
Dường như đang đi về phía phòng của cô ấy.
Một lát sau, tiếng bước chân dừng lại nhưng vẻ mặt của Tiểu Thanh càng lúc càng trở nên nặng nề. Cô ấy nghe thấy rất rõ ràng, người bên ngoài đang đứng trước phòng của cô ấy!
Cô ấy còn chưa kịp nghĩ ngợi, tay nắm cửa đã nhẹ nhàng chuyển động, được nửa chừng thì đột ngột dừng lại.
Trong đôi mắt của Tiểu Thanh không hề lộ vẻ sợ hãi. Lúc này, khuôn mặt nhút nhát suốt ngày lại vô cùng lạnh lùng, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, người cong xuống.
Vài giây sau, tay nắm cửa bị vặn đến cùng, chỉ nghe thấy tiếng “kẽo kẹt”, cánh cửa mở ra!
Đúng lúc này, Tiểu Thanh đột ngột xông về phía trước, lúc lại gân mới phát hiện vậy mà trong tay người đứng trước cửa lại cầm một khẩu súng!
Tuy nhiên, cô ấy chỉ thoáng ngạc nhiên, lập tức nghiêng người, đồng thời giơ tay túm lấy nòng súng, ngón út cằm vào phía sau cò súng để tránh bị thương, rồi giơ nắm đấm lên đánh đối phương.
Hai người họ đánh nhau trong bóng tối mười mấy giây nhưng cũng không phân thắng bại. Mấy giây nữa trôi qua, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu rên của Tiểu Thanh, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên.
Lão Tứ mặt không cảm xúc dùng một tay bóp cổ Tiểu Thanh, một tay khác cầm khẩu súng chỉ vào đầu cô ấy nhưng nòng súng và đạn đều nắm trong tay Tiểu Thanh.
Ở lối vào, Sở Vũ Hiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt ảm đạm, khóe môi loáng thoáng nét cười.
Lão Ngũ bĩu môi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Còn lão Tam thì trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Lúc này Tiểu Thanh mới biết mình bị trúng kế, cô ấy mím chặt môi. Sau khi nhìn chằm chằm vào Sở Vũ Hiên với ánh mắt phức tạp, cô ấy cúi đầu xuống.
Lão Tứ lấy lại phụ kiện trong tay cô ấy rồi lắp vào khẩu súng. Sau đó nhìn chằm chằm vào đôi tay chai sạn của cô ấy. Sau khi xem khoảng năm sáu giây, nếu khuôn mặt đó có thể bộc lộ cảm xúc thì nhất định là rất ngạc nhiên.
“Cao thủ chơi súng.” Lão Tứ nói, sau đó kéo áo ngủ của Tiểu Thanh, trên bả vai có một vết chai.
“Hơn nữa còn quen dùng thứ hạng nặng.”
Tiểu Thanh trưng ra vẻ buông trôi bỏ mặc, không định giải thích điều gì.
Sở Vũ Hiên bước về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Này nhóc, tôi vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc cô là người của Sở Trì Khanh hay là người do người khác sắp xếp năm vùng thế? Hử?”
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.