Bảy giờ tối, sự điều trị tâm lý vô cùng đau khổ với Triệu Nhã Nam cuối cùng cũng kết thúc.
Thấy bạn thân của mình mồ hôi nhễ nhại, Chu Tiểu Nhược cảm thấy rất đau lòng, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo như vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, nước mắt lưng tròng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Nam Nam à, cậu không sao chứ?”
Triệu Nhã Nam chậm rãi lắc đầu, hô hấp hơi run rẩy, giọng nói vô cùng chán nản: “Nhược Nhược, có phải bệnh của tớ không thể chữa trị được nữa không? Tớ cảm thấy hình như càng ngày càng nghiêm trọng hơn.”
“Không đâu, nhất định có thể chữa được, cậu cứ tin tưởng tớ!” Chu Tiểu Nhược thề thốt nói: “Thả lỏng một chút, điều chỉnh hơi thở, đúng vậy, cứ như vậy..."
Trước sự dẫn dắt của cô ấy, Triệu Nhã Nam dần dần bình tĩnh lại.
“Nam Nam, bây giờ cậu cần phải hạn chế uống thuốc. Cậu đã uống thuốc nhiều năm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nảy sinh sự phụ thuộc, đến lúc đó, e rằng sẽ tồi tệ hơn...”
Triệu Nhã Nam ngồi dậy, uống một hơi cạn sạch cốc cà phê lạnh lẽo trước mặt, ỉu xìu nói: “Tớ biết rồi...”
Chu Tiểu Nhược nhếch miệng: “Tớ đề nghị cậu có thể từ từ thử tiếp xúc với người khác giới, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cứ làm một vài chuyện đơn giản như đụng chạm tay chân, nắm tay, vỗ tay... Thử nhiều vào, có sự trợ giúp cho bệnh tình của cậu.”
Triệu Nhã Nam yếu ớt nói: “Vô ích thôi, tớ đã thử nắm tay rất nhiều lần với những người khác nhau nhưng lần nào cũng không thể vượt qua ba giây, tớ cứ... cảm thấy cả người khó chịu.”
Chu Tiểu Nhược tặc lưỡi, mặt ủ mày chau nói: “Nếu cậu có một người bạn khác giới có quan hệ rất tốt, thường xuyên phối hợp làm vài hoạt động với cậu, đương nhiên sẽ có ích với cậu... Nhưng cậu cứ như sư thái vậy, bên cạnh chẳng có người đàn ông nào, chỉ có Lưu Khải cũng chỉ có thể coi là nửa đàn ông, thật sự khiến tớ buồn chết mất, tớ ước gì mình có thể biến thành đàn ông luôn!”
Triệu Nhã Nam mỉm cười: “Cẩn thận Lưu Khải nghe thấy sẽ lột da của cậu đấy.”
Chu Tiểu Nhược nói một cách tinh quái: “Nói cậu ấy là nửa đàn ông cũng ngại nhiều, ha ha ha...”
Vừa nói dứt lời, Lưu Khải chợt gọi điện thoại cho cô ấy.
Hai cô gái nhìn nhau mỉm cười, Chu Tiểu Nhược nói: “Tên này đúng là tuổi chó! Ha ha ha... Nam Nam, cậu đi tắm rửa trước đi, tắm xong chúng ta xuất phát, tối nay bà đây sẽ thịt cậu một bữa!”
Hai mươi phút sau, hai người vừa xuống lầu, chuông điện thoại của Chu Tiểu Nhược lại vang lên lần nữa.
Cứ tưởng là tên “nửa đàn ông” mà cô ấy nói lại gọi đến thúc giục, không ngờ là một số điện thoại xa lạ.
Vị bác sĩ tâm lý này gần đây đã đầu tư một khoản nhỏ. vào một nền tảng nào đó và phòng khám của mình. Nhưng những số điện thoại xa lạ cơ bản đều là những người mắc bệnh tâm lý hỏi ý kiến tư vấn, tuy nhiên, chỉ có một số ít người thực sự đến gặp bác sĩ sau khi được tư vấn.
“Alo, xin chào?”
“Bác sĩ Chu, tôi muốn điều trị tâm lý, bây giờ cô có tiện không?”
Chu Tiểu Nhược bĩu môi, thầm nghĩ định luật Murphy thật sự không phải bịa đặt, rảnh rỗi cả ngày thì không có ai tìm kiếm, đang định buông thả vui chơi thì phải làm việc.
Mặc dù cô ấy đã định giá năm trăm mỗi giờ nhưng hầu như đều bị trả giả còn khoảng ba trăm. Không còn cách nào khác, bác sĩ tâm lý có rất nhiều, ai bảo cô ấy còn ít tuổi, trình độ học vấn bình thường, càng không có danh tiếng gì chứ? Nếu cô ấy không nhận thì còn nhiều người sẽ nhận.
Nếu là bình thường thì cô ấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ đồng ý, sau đó giả vờ nghiêm túc, lên giọng hách dịch gây khó dễ: “Vừa hay có một bệnh nhân có việc không đến được, có thể dành thời gian cho anh, lần sau phải nhớ hẹn trước vài ngày nhé.”
Có điều hiện giờ ba bốn trăm mà cô ấy vất vả kiếm được đâu có bằng việc đi theo phú bà Triệu Nhã Nam tiêu dao ăn uống sung sướng như bây giờ chứ? Vì vậy cô ấy lập tức từ chối: “Xin lỗi, tôi đã tan làm rồi.”
Cô ấy thoáng khựng lại, dường như cảm thấy còn có hy vọng cấp cứu, bèn bổ sung một câu: “Hay là ngày mai anh tới?”
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.