Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 13: C13: Thủ nghệ của tôi mấy người mua không nổi

Chương trước Chương sau
“Hả?” Quản lý cửa hàng ngây ra một lúc nói: “Hai mươi túi có nhiều quá hay không? Trẻ con mới sinh sẽ lớn rất nhanh, cho nên tả giấy sẽ có rất nhiều kích thước. Nếu mua một lúc quá nhiều, sau khi em bé lớn thì không dùng được nữa thì rất lãng phí.” Tần Lãng cười nói: “Không sao đâu, nhà tôi có tới ba nhóc lận, có khi một ngày dùng đến hai ba mươi miếng, hai mươi túi cũng không dùng được bao lâu, trước tiên cô cứ lấy đi, nếu dùng hết tôi lại tới.” Cửa hàng trưởng kinh ngạc nói:” Anh...trong nhà là tam bào thai ư? Chúc mừng anh, anh và vợ thật may mắn.” Cô dẫn Tần Lãng đến quầy thu ngân, sau lưng là mấy cô nhân viên đang càm theo 20 túi tả giấy. Nghe được Tần Lãng mua hai mươi túi tả, trong nhà còn có tam bào thai, các cô vừa tức vừa hối hận, lúc nãy chỉ lo nhìn soái ca mà bỏ lỡ đơn hàng lớn. “Thưa anh, hôm nay anh đã tiêu phí 2,500 tệ tại cửa hàng, chúng tôi xin tặng anh một thẻ khách hàng VIP, lần sau anh quay lại cửa hàng chỉ cần đưa ra thẻ VIP số tiền tiêu phí sẽ được chuyển đổi thành điểm và tích hợp vào hệ thống, lần này chúng tôi không thể tích điểm cho anh nhưng có vài món quà tặng cho bé anh nhận nhé.” Tần Lãng gật đầu, xách theo hai mươi túi tả giấy và một bao quà tặng cho bé rời khỏi cửa hàng. Một nhân viên trẻ tuổi trong cửa hàng lập tức đến gần vị quản lý cửa hàng nói: “Quản lý, không phải thẻ VIP bắt buộc tiêu phí hơn 5,000 mới được nhận sao? Với lại, quà tặng lúc nãy hình như có hơi nhiều, cũng có chút giá trị nha!” Quản lý cửa hàng liếc mắc nhìn cô, nói: “Cô đúng là ngốc, vị khách này trong nhà sinh ba, hơn nữa mua tả còn là loại tốt nhất, đây chính là khách hàng tiềm năng nha! Một cái thẻ VIP cùng một chút tặng phẩm đổi lại một khách hàng lớn tiềm năng, đây là việc tốt nha!” “........................” Tô Thi Hàm thức dậy cho mấy nhóc bú sữa, lúc này cũng đã ba giờ chiều. Cô cho bọn trẻ ăn xong thì chính mình cũng cảm thấy đói bụng. Một cô y tá cười hì hì nói: “ Chị Tần, chị thật hạnh phúc nha, anh Tần ra ngoài mua đồ cho các bé, nhưng trước khi đi còn làm xong cơm chiều để sẵn trong bình giữ nhiệt, anh ấy đối với chị rất là cưng chiều nha!” Tô Thi Hàm nghe nói như thế, gương mặt liền ửng hồng, khuông mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô không nhịn được liền lộ ra mấy phần vui vẻ. “Chị Tần, ở dưới lầu chúng tôi có một khu vực chuyên để ăn uống và thư giãn, cảnh quang rất tốt, vừa có thể phơi nắng lại có thể cùng các người mẹ khác xem video chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy trẻ.” Tô Thi Hàm có chút muốn đi, mấy ngày nay cô phát hiện Tần Lãng chăm sóc ba đứa nhóc rất tốt, Tần Lãng cũng chia sẻ cho cô nhiều kiến thức về trẻ sơ sinh. So với một người mới làm mẹ như cô, dường như bản thân biết quá ít. Nếu đã đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé, Tô Thi Hàm muốn học tập nhiều một chút, thế là cô đồng ý, cùng y tá cầm hộp cơm chiều của Tần Lãng đi xuống lầu. Phòng trà ở dưới lầu được trang trí rất đẹp, chỗ ngồi là ghế da ngồi rất thoải mái, ở giữa có màn hình điện tử lớn để chiếu video nuôi dạy trẻ, rất nhiều bà mẹ và người nhà đang ngồi cùng nhau vừa nói chuyện vừa xem video. Tô Thi Hàm đến liền thu hút sự chú ý của mọi người. Cũng là một bà mẹ mới sinh con xong, nhưng làn da và vóc dáng của Tô Thi Hàm đẹp đến mức khiến bao chị em phải ghen tị. Tô Thi Hàm vốn dĩ còn trẻ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, ngoài ra trong bữa ăn Tần Lãng nấu có nhiều nguyên liệu giúp thải độc lại dưỡng nhan, trong nhóm các bà mẹ đang ở đây Tô Thi Hàm quả thật như ngôi sao sáng. Đối với những ánh nhìn hâm mộ này Tô Thi Hàm đã quá quen thuộc, cho nên cô không cần để ý làm gì, tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống, tiếp đó mở hộp cơm bất đầu thưởng thức. Mấy người bên cạnh bỗng thấy ngạc nhiên. "Wow, thơm quá!" "Bữa cơm chiều của cô ấy có vẻ khác với của chúng ta!" "Thật đấy! Của chúng ta là canh nấm tuyết và các món tráng miệng nhỏ. Tại sao cô ấy lại phong phú như vậy? Ồ, còn có khoai lang, việt quất và ngô nướng. Đó có phải là đậu phộng và quả óc chó không nhỉ?" Nhóm người vây quanh nhìn mà thấy thèm liền hỏi: "Trông thơm quá! Y tá, sao bữa cơm chiều của cô gái này lại phong phú quá vậy!” Cô y tá nhỏ bên cạnh Tô Thi Hàm cười nói: "Các mẹ ơi, cơm chiều ở trung tâm đều được phục vụ giống nhau không có gì khác biệt cả, nhưng bữa cơm của vị này là do chồng cô ấy đích thân chuẩn bị.” "Chồng cô ấy chuẩn bị sao? Điều này thật quá ghen tị nha!" “Đúng là bữa cơm tình yêu có khác nha, trông ngon hơn cơm của chúng ta rất nhiều.” “......................” Tần Lãng trở về phòng, phát hiện Tô Thi Hàm không có ở trong phòng ngủ, hắn đến bên giường ba tên tiểu bảo bối, thấy chúng đang ngủ say sưa, sau đó mới hỏi y tá xem Tô Thi Hàm đi đâu. Nghe nói Tô Thi Hàm đang ở phòng trà dưới lầu ăn trưa, Tần Lãng cầm theo hạnh đào mà mình đã làm xong đi xuống lầu tìm cô. Vừa xuống lầu, Tần Lãng đã nhìn thấy Tô Thi Hàm từ xa, cô đang ngồi ăn. Các bà mẹ trong trung tâm đều mặc quần áo giống như ở nhà, đều màu hồng giống nhau, nhưng Tô Thi Hàm ăn mặc không giống với họ. Woa, thật xinh đẹp! Xứng đáng là mẹ của con mình, hahaha! Tần Lãng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng vừa đi được hai bước liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi tới gần Tô Thi Hàm. "Chào cô, con dâu của tôi vừa nãy nhìn thấy bữa cơm của cô, nên có chút thèm ăn, cô có thể hay không chia cho nó một ít? Chỗ này cũng còn rất nhiều, cô một mình chắc ăn cũng không hết, chia cho con dâu tôi phân nữa được chứ?” Tô Thi Hàm ngẩng đầu, giọng nói lãnh đạm trả lời: “Thật xin lỗi, phần cơm này tôi đã ăn qua rồi, nếu chia cho người khác thì không tốt lắm.” Hơn nữa, cô không muốn đem cơm Tần Lãng làm cho mình ăn lại đem chia cho người khác. “Không sao, chúng tôi không để ý.” Người phụ nữ kia cười nói. Tô Thi Hàm liếc mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi để ý!” “Này, cô bé! Sao cô không hiểu chuyện như vậy hả? Yêu cầu của tôi cũng đâu có quá đáng! Con dâu của tôi cảm thấy bữa cơm ở đây quá bình thường, nó rất là kén ăn. Hôm nay thấy bữa ăn của cô liền có một chút cảm giác thèm ăn, cô chia cho chúng tôi một ít cũng được mà. Nếu không, tôi bỏ tiền ra mua là được chứ gì, cô phân ra cho chúng tôi một nửa đi!” Tô Thi Hàm khuôn mặt có mấy tái đi vì tức giận, khi cô định lên tiếng thì một bóng người cao lớn đột nhiên chắn trước mặt cô, cánh tay vững chắc đem cô giữ lại ở phía sau lưng hắn. Tần Lãng nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, giọng lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không bán.” Người phụ nữ trung niên đánh giá Tần Lãng, lập tức hiểu ra nói: “Cậu chính là chồng cô ta à? Bữa cơm này chính là cậu làm sao? Tay nghề cũng xem như không tệ đi, con dâu nhà tôi rất thích bữa ăn của cậu, yên tâm chúng tôi sẽ không ăn miễn phí, chúng tôi sẽ trả tiền sòng phẳng.” "Hai vợ chồng cô cậu có vẻ còn khá trẻ. Việc nuôi dạy một đứa bé ở độ tuổi nhỏ như vậy chắc chắn không dễ dàng gì. Trung tâm thì đắt đỏ như vậy, vào đây chính là đốt tiền. Có thể kiếm thêm không phải là tốt hơn sao?" Tần Lãng nhìn bà cô này có vẻ ngạo mạn, khó chịu nói: “Thủ nghệ của tôi mấy người mua không nổi!”

Chương trước Chương sau

Chủ đề

Liên Kết Chia Sẻ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.