Nhưng mọi việc lại không kêt thúc ở đó.
Trong phút chốc tôi và Hứa Viễn Châu trở thành tâm điểm bàn luận của cả lớp.
"Hứa Viễn Châu thích Lâm Sở Sở."
"Có người thấy bọn họ ôm nhau ở cầu thang."
"Lâm Sở Sở và Hứa Viễn Châu ở bên nhau bị giao viên bắt gặp."
Một đồn mười, mười đồn trăm chuyện càng ngày càng lệch hướng.
Lúc tôi và Hứa Viễn Châu từ văn phòng trở về, cả lớp vốn đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh xuống, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Không ngờ tôi vì chuyện này mà trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Rất phiền!
Lúc ngồi vào chỗ, không biết có phải do tâm lý bị ảnh hưởng không mà tôi cảm thấy bạn cùng bàn của mình như một cái núi băng tỏa ra hơi lạnh.
Khí lạnh tỏa ra có thể gi.ết ch.ết tôi luôn đó.
Tôi muốn giải thích với anh.
Nhưng lời đến miệng, không biết vì sao lại không thốt ra được.
Chúng tôi trải qua một buổi chiều không ai nói với ai một lời.
Thẳng đến khi tan học cục diện này mới được phá vỡ.
"Theo anh."
Anh ôm cặp sách bước nhanh ra khỏi lớp học.
Anh không đi theo hướng sân trường mà là đi về hướng rừng cây phía sau trường học, cách đoàn người càng ngày càng xa.
Tôi đi rất chậm phía sau lưng anh, cách anh một đoạn.
Có lẽ là thấy tôi cách quá xa, anh dừng chân quay đầu lại nhìn tôi.
Đôi mắt vừa đen vừa sâu làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Bạch Tự..."
Hôm nay tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ có thể im lặng nhìn anh.
Bỗng nhiên anh đi về phía tôi, ôm ngang người người tôi.
Không báo trước.
Không có động tac dư thừa nào.
"Đừng lộn xộn."
Nhịp tim của tôi mất kiểm soát mà đập điên cuồng, có hơi hoang mang lại có hơi sợ hãi.
Tay anh dùng lực giữ chặt tôi, tiếp tục bước nhanh về phía rừng cây. Cuối cùng đăth rôi lên bàn bóng bàn bỏ hoang trong rừng.
"Cậu ta có ôm em như thế này không?"
Anh kéo người tôi thẳng dậy, hai tay bao quanh giam tôi lại.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
"Anh tin những gì bọn họ nói sao?"
"Anh không tin."
"Anh không nghe bọn họ nói anh nghe em nói."
Được, tôi nói.
Tôi đều nói cho anh nghe.
Vì cái gì tôi đi tìm Hứa Viễn Châu, vì cái gì bị giáo viên gọi lên văn phòng, suy nghĩ của tôi, tâm tư của tôi. Tôi đều nói ra.
Tôi không muốn anh hiểu lầm.
Anh lặng lẽ nghe tôi nói xong, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má của tôi.
Sau đó nhẹ nhàng hôn từng cái từng cái lên môi tôi dịu dàng như nước.
"Anh tin em, em nói cái gì anh cũng tin."
"Nhưng nghe nói em và cậu ta ở bên nhau, lúc hai người ôm nhau anh thật sự không vui, không vui."
"Anh muốn xử lý tốt cảm xúc của mình rồi hỏi lại em một lần nữa."
"Anh xin lỗi."
Ngay sau đó một tay anh luồn vào tóc giữ sau gáy tôi, một tay ôm eo không cho phép tôi chạy trốn.
Từ cái hôn nhẹ ban đầu biến thành hôn sâu....
"Ở đây không có người, ôm anh đừng sợ."
Anh thở hổn hển, ánh mắt trở nên mơ màng.
Tai tôi dường như biến thành màu máu.
Tôi bị anh mê hoặc mất lý trí, chủ động duỗi tay ôm cổ anh, chậm chậm đáp lại anh.
Cùng nhau trầm luân.
16.
Sắp đến cuối kì, mọi người đều nhanh chóng tiến vào trong trạng thái học tập khẩn trương, tin đồn giữa tôi và Hứa Viễn Châu đã sớm không còn xuất hiện, chúng tôi gần như không trao đổi gì với nhau.
Mỗi ngày tài liệu ôn tập và bài thi đều được phát xuống liên miên không dứt, trên bàn trước mắt mọi người rất nhanh đã biến thành một ngọn núi nhỏ.
Tôi và Bạch Tự ngồi hàng cuối cùng, hàng nàng sẽ có rất nhiều bài thì được đưa ra, cho nên ngọn núi nhỏ trước mặt chúng tôi luôn cao hơn những người khác.
Bình thường Bạch Tự luôn thu xếp và dùng kẹp phân loại theo môn học giúp tôi.
Ngoại trừ trước giờ tự học, bởi vì giáo viên sẽ cho nhóm top 20 của lớp bọn họ đãi ngộ đặc biệt.
Thông thường giờ tự học là lúc đại diện các môn phát bài kiểm tra cho bọn họ.
Tôi thu dọn các bài kiểm tra trên bàn, cùng Trần Nhã Nhã đưa đến văn phòng.
Lúc đến văn phòng giáo viên ngữ văn Trương Thanh dường như đã sớm đợi chúng tôi ở đó.
Lúc nhìn thấy chúng tôi hai mắt dường như phát sáng.
"Ơ, tiết này có phải là tiết tự học của lớp các em không?"
Tôi và Trần Nhã Nhã gật đầu.
"Vậy nhờ các em giúp thầy Lưu mang chồng sách đó đến phòng học trống bên cạnh lớp 16 nha, cảm ơn hai em."
Đó là chồng bài tập cho lớp hỏa tiễn.
"Được ạ."
Tôi không chút do dự đồng ý.
Bởi vì hiện tại Bạch Tự đang học ở lớp đó.
Không giống Trần Nhã Nhã cả người tôi đều vui vẻ thoải mái.
Chúng tôi đi qua cửa sau của lớp.
Cho dù chỉ nhìn thoáng qua, thì tôi đã biết anh ngồi ở đâu.
Bọn họ ngồi vòng quanh nhau hình như đang thảo luận vấn đề gì đó.
Hạ Lâm ngồi bên cạnh Bạch Tự thỉnh thoảng cười cười gật gật đầu.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng không kìm được dâng lên một cơn sóng nhỏ.
Tôi không phải là người cố tình gây sự.
Cũng rõ ràng yêu không phải là trói buộc, không phải gò bó.
Cho nên cô không có cấm anh anh trả lời câu hỏi của người khác, cùng người khác thảo luận đề mục.
Nhưng sau khi tôi và Bạch Tự ở bên nhau, thì rất ít giải bài cho người khác.
Bị từ chối nhiều, người hỏi cũng từ từ ít lại.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn cự tuyệt.
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Xổ số trực tuyến: Trúng thưởng lớn, tham gia ngay!
11 thg 12, 2024
Giới thiệu Fabetvn.fun – Nhà cái cá cược đẳng cấp và uy tín
1 thg 12, 2024
W88 – Lựa Chọn Cá Cược Hoàn Hảo Cho Người Chơi Việt
1 thg 12, 2024
IWIN - Cổng Game Uy Tín Nhiều Ưu Đãi Và Trải Nghiệm Độc Đáo
27 thg 11, 2024
Liên Hệ Chúng Tôi - Dabet Hỗ Trợ Nhanh, Chuyên Nghiệp 24/7
24 thg 11, 2024
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
14
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.