Sau khi đỡ người vào phòng khách, Triệu Nhiên đánh tiếng chào hỏi xong, bèn rời đi trước, triệt để lưu lại không gian cho đôi chồng chồng.
Trong bầu không khí một mảnh yên tĩnh, Giản Tế dựa lên sô pha, cúi đầu thu mắt không biết đang nghĩ cái gì.
Đầu óc Tang Gia Ý cũng có hơi trống rỗng, không quá tỉnh táo.
Chẳng biết là ai mới say.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Tang Gia Ý giật mình nhớ lại, à đúng rồi, dạ dày của Giản Tế không thoải mái.
Vậy nên cậu lại vội vàng xoay người đi tìm hộp y tế.
Nghe thấy động tĩnh, Giản Tế ngẩng đầu, đường nhìn thẳng tắp rơi lên bóng dáng của cậu.
Cậu xách hộp y tế từ trong ngăn tủ ra, sau đó cúi đầu đào đào bới bới bên trong, sợi tóc đen hơi dài rũ xuống, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Đối phương mặc áo lông mềm mại rộng rãi thoải mái, cổ áo hơi lỏng, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, bên dưới là xương quai xanh bằng phẳng rõ rệt.
Ánh đèn vàng ấm trên đỉnh đầu tráng một lớp bóng như men gốm mịn lên làn da trơn nhẵn của cậu, phần lõm xuống của xương quai xanh hình thành nên một bóng mờ, cũng chứa đựng một mảnh phong tình kiều diễm.
Đúng rồi, đã chẳng còn là trẻ con nữa.
Giản Tế vừa dựa ra sau, mu bàn tay vắt lên trước mắt mình, trong lúc chẳng hề hay biết đối phương đã có đủ năng lực dụ dỗ anh rồi.
Lúc Đường Trạch Vũ hỏi anh tình huống cụ thể, thật ra có vài chuyện Giản Tế vẫn chưa nói, bởi vì khó mà mở lời, không tiện bô bô cái miệng.
Từ vì ái sinh dục này không phải chỉ nói suông mà thôi.
Sau khi ý thức được tình cảm của bản thân, anh bỗng để tâm đến một vài thứ mà trước đây chưa từng chú ý.
Hoặc là nói không phải trước đây chưa từng chú ý, mà là bị anh tận lực ép xuống.
Giản Tế nhớ tới hồi trước bọn họ ở chung một phòng ở thành phố Tô, bộ dạng mịt mù hơi nước từ trong phòng tắm bước ra của đối phương.
Ngay cả dấu vết bọt nước lăn trên làn da dường như cũng in lại trong lòng anh, sao cũng khó mà dằn lòng được.
Lại nhớ tới lúc ôm người ấy ngủ, mùi hương dễ ngửi trên cơ thể chỉ thuộc về riêng đối phương dày đặc trong không khí, vấn vít nơi đầu mũi anh.
Cho dù người ấy không ở bên cạnh, chỉ cần lúc nghĩ tới, đã cảm thấy hơi thở của đối phương như đang hiện hữu, giống như sợi tơ mịn mịn màng màng quấn lấy anh.
Dáng vẻ áo quần lộn xộn nằm trên giường cùng ánh mắt trong trẻo nhìn anh của đối phương.
Dáng vẻ khi thỉnh thoảng trở mình, vạt áo vén lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn gầy nhỏ.
Mỗi một cảnh tượng đều giống như bức họa kiều diễm.
Thích một người, cho dù đối phương chỉ nhìn mình đầy ngây thơ thuần túy, cũng giống như dụ dỗ.
Nhưng Giản Tế biết, thực ra là do lòng anh đang rục rà rục rịch không an phận, hy vọng đối phương dụ dỗ thật.
Tìm một lý do đường hoàng cho hành vi xấu xa của bản thân.
"Không thì uống thuốc trước nhé?"
Tang Gia Ý tìm được thuốc rồi nhìn dáng vẻ như muốn đi ngủ của người nọ, nhỏ giọng nói.
Giản Tế bỏ tay xuống, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.
Nếu nói trước đó là giả say, thì lúc này rượu mạnh đã phản trở lại không biết tự lúc nào, có vẻ anh thật sự hơi say rồi.
Chuyện trước đó, thực ra chẳng tính là gì cả.
D/ục vọng cũng đâu phải là chuyện khó mở lời, dưới tình huống không trái với đạo đức và pháp luật, đây còn là một loại thổ lộ và biểu đạt tình cảm giữa hai người yêu nhau.
Chẳng qua! ! bọn họ vẫn chưa đạt tới bước yêu nhau, là ham m/uốn đơn phương của anh.
Anh nhớ trước đấy không lâu đã mơ một giấc mơ.
Vẫn ở Thính Tương Hiên như cũ, chỉ là lần này, xung quanh không có ai khác, trong không gian khép kín, chỉ có anh và Tang Gia Ý.
Đối phương ở cạnh bàn bi-a giống như ngày đó, xương cánh bướm gồ lên trở thành lời mời gọi nhiệt tình.
Anh cũng hướng dẫn cậu đánh bi-a như cũ, kéo thắt lưng người ấy lên trên một chút, mang theo ý cười nói: "Dùng thêm chút lực.
"
Anh đang! !
Mồ hôi trong mộng bỗng biến thành hiện thực, Giản Tế bừng tỉnh thoát khỏi giấc mơ.
Hòa hoãn một hồi, sau đó vào đầu mùa xuân còn mang theo ý lạnh này, vẻ mặt anh bất định vọt thẳng vào trong nhà tắm xối nước lạnh.
Rất nhiều người bên cạnh Giản Tế đều nói anh không phải người, anh cũng đã nghe quá nhiều lần.
Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy, anh chỉ thấy bản thân không phải là một người tốt.
Thế nhưng vào rạng sáng lúc suy tư hỗn loạn bất định này, anh nhớ tới dáng vẻ bị bắt nạt đến mức nước mắt rơi không ngừng nổi của người trong mộng.
Anh nghĩ, có lẽ anh thật sự không phải người.
-
Giản Tế chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nhìn lòng bàn tay hướng lên của Tang Gia Ý, viên thuốc màu trắng nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, tay khác bưng một cái ly, đang đứng bên cạnh sô pha đợi anh.
Chú ý thấy Giản Tế chưa ngủ, Tang Gia Ý đưa tay ra trước, muốn cho anh nhận lấy.
Nhưng ngay sau đó, cả người Tang Gia Ý liền cứng lại.
Giản Tế! ! anh trực tiếp cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại ấm áp chạm lên lòng bàn tay cậu, lại lướt qua rất nhẹ, đã nhấp viên thuốc màu trắng trên đó vào bên trong.
Giống như là nhẹ nhàng hôn lấy lòng bàn tay cậu.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại trực tiếp bắt đầu từ lòng bàn tay ấy, dần dần lan lên trên, thẳng đến trái tim.
Cơn nóng trên người cũng theo cảm giác đó mà chậm rãi bốc lên.
Mãi đến khi người đàn ông cất giọng nói khàn khàn: "Nước.
"
Tang Gia Ý mới cúi đầu để ý, môi người đàn ông đã đặt bên ly nước, nhướng mí mắt nhìn cậu từ dưới lên trên.
Có một khoảng, thậm chí Tang Gia Ý còn nghi ngờ đối phương tỉnh rượu rồi, bởi vì trật tự lo-gic của đối phương đều rất rõ ràng.
Nhưng khi cậu cúi đầu nhìn qua, liền trông thấy con ngươi của đối phương không có sự tỉnh táo đã từng.
Trước đây bên cạnh Tang Gia Ý chưa từng xuất hiện người say rượu gì cả, phản ứng say rượu của những người khác nhau chắc hẳn cũng không giống nhau, cậu nghĩ vậy.
Vì vậy tay Tang Gia Ý vô thức động đậy, đút nước cho người ấy uống, sợ anh sặc, cho nên động tác rất nhẹ rất chậm.
Nhìn Giản Tế rũ mắt, Tang Gia Ý bỗng dưng cảm thấy có chút mới lạ.
Ngày xưa toàn là Giản Tế chăm sóc cậu, Giản Tế coi cậu như đứa trẻ, đây vẫn là lần đầu tiên cậu chăm sóc lại đối phương.
Nghĩ tới đây, lòng cậu bỗng hơi ngưa ngứa, cậu đang chăm sóc Giản Tế nè, đang chăm sóc Giản Tế say rượu.
Cơ hội tốt!
Tang Gia Ý hắng cổ họng hai cái, nhìn Giản Tế, hồi tưởng lại bộ dạng lừa bịp cậu trước kia của Giản Tế, mở miệng nhẹ giọng gọi thẳng tên anh.
"Giản Tế.
"
"?" Giản Tế giương mắt nhìn cậu.
"Tôi đang đút anh uống nước nè.
"
"Nên?" Phản ứng của Giản Tế hơi chậm.
"Tôi đang chăm sóc anh đó.
"
"Ừm.
"
"Tôi có tốt với anh không?"
Nghe tới đây, Giản Tế cảm thấy có hơi không đúng, nhưng vẫn khàn giọng: "Tốt.
"
"Vậy anh có nên gọi tôi một tiếng anh trai ơi không?" Tang Gia Ý to gan lớn mật.
"! ! "
Giản Tế dứt khoát dừng ánh mắt trên người Tang Gia Ý.
Anh có hơi say thật, nhưng đầu óc đâu bị hư.
Bầu không khí yên lặng thật lâu.
Tang Gia Ý nom ánh mắt người nọ sâu kín nhìn chằm chằm mình, ngượng ngùng thu tay lại.
Lừa người thất bại rồi.
Không phục, dựa vào cái gì mà Giản Tế mới lừa cậu một cái đã thành công!
Vừa chuẩn bị xoay người rời khỏi, cổ tay đã bị người nọ nắm lấy.
"Em đi đâu?"
Tang Gia Ý cảm thấy Giản Tế uống say rồi mà vẫn quá dính người, đành nhỏ giọng nói: "Đi rửa ly ạ.
"
Giản Tế không hề buông lỏng tay, chỉ ngẩng đầu nói: "Hựu Hựu, gọi tên anh.
"
Trước giờ anh vẫn luôn thích dựa vào xưng hô để thăm dò cảm xúc của đối phương.
Tang Gia Ý ngây ngẩn bỏ tay xuống, cúi đầu gọi anh: "Anh Giản Tế.
"
Giản Tế lắc đầu: "Không phải cái này.
"
Tang Gia Ý mím môi, lùi ra sau một bước: "Anh trai Giản Tế.
"
"Không phải.
"
"Giản Tế.
"
Vẻ mặt Giản Tế dịu lại: "Còn gì nữa?"
Giống như đang dò hỏi, nhưng lại giống như đang ép sát từng bước, không để cho đối phương một chút khe hở nào.
Trắng trợn lại mạnh mẽ đòi nhận được đáp án theo ý muốn của bản thân.
Sau một thoáng im lặng, giọng nói vừa thấp vừa nhỏ vang lên: "Anh trai ơi.
"
Mặt mày Giản Tế giãn ra: "Chính là nó.
"
Anh không muốn trở thành số đông trong lòng Tang Gia Ý, ngang bằng với những người khác.
Anh phải là một người khác biệt, từ trên mọi phương diện.
Mãi cho đến lúc này, đối phương dường như mới hài lòng.
Tang Gia Ý cảm thấy chỗ mạch đập bị nắm lấy của mình được bụng ngón tay người ấy vuốt ve nhè nhẹ, sau đó mới được chầm chậm buông ra.
Cậu nghĩ, có thể Giản Tế say thật rồi.
Bất kể là sự tiếp xúc thân mật quá rõ ràng hay "cố tình sinh sự" mang theo chút cố chấp tối nay.
-
Ngày hôm sau, cậu vốn cho rằng bởi vì Giản Tế say rượu, sẽ dậy trễ hơn một chút.
Nhưng ngay khi Tang Gia Ý xuống lầu, đối phương đã ngồi bên cạnh bàn, thậm chí còn làm xong bữa sáng trước luôn rồi.
Tang Gia Ý nỗ lực gạt bỏ tất cả những đụng chạm quá giới hạn ngày hôm qua ở trong đầu.
Giả bộ như chưa có gì xảy ra mà ngồi xuống đối diện với Giản Tế.
"Anh Giản Tế, chào buổi sáng.
"
Bàn tay múc cháo cho cậu khựng lại, sau đó tiếp tục động tác mãi cho đến khi thêm xong mới đặt ở trước mặt người.
"Em gọi anh là gì?" Giọng điệu hơi trầm xuống.
Tang Gia Ý: "! ! Anh trai ạ.
"
Trong lòng lại điên cuồng mặc niệm lần nữa, không được bướng bỉnh.
"Ừm.
" Giản Tế đáp một tiếng, "Sau này gọi cái này.
"
Tang Gia Ý cúi đầu xuống, "Ò" một tiếng thấp thấp.
"Đúng rồi, Hựu Hựu, anh muốn nói lời xin lỗi em.
"
Nghe được thanh âm, lỗ tai Tang Gia Ý khẽ giựt, nâng con ngươi nhìn qua đó.
Đã thấy ánh mắt Giản Tế nhìn cậu rất nghiêm túc.
"Có phải tối qua anh ôm em không?"
Tang Gia Ý: "! ! "
Cậu định quên hết toàn bộ động tác thân mật ngày hôm qua rồi mà!!
"Có phải còn bắt em ngồi lên đùi anh không?"
Tang Gia Ý cúi thấp đầu gào thét.
Ánh mắt của Giản Tế liếc qua lỗ tai đỏ bừng bừng của đứa nhỏ ngồi đối diện, bên trong hiện lên chút ý cười.
Muốn làm như không có gì xảy ra? Muốn tiếp tục giữ khoảng cách như trước đây?
Em nghĩ đẹp quá.
Anh chậm rãi mở miệng lần nữa: "Hình như anh còn bảo em đút thuốc cho mình nhỉ?"
Tang Gia Ý nghĩ, bảo mình đút cái gì chứ? Anh còn chả hỏi, trực tiếp cúi đầu ngậm thuốc vô luôn rồi.
"Hình như còn hôn lòng bàn tay em.
"
Tang Gia Ý nhịn hơi nóng ngẩng đầu lên, tầm mắt đặt lên người Giản Tế, vừa định xin đối phương có thể đừng nói nữa hay không.
Sau đó cậu liền bắt gặp ánh mắt chân thành của Giản Tế.
"Xin lỗi.
"
"! ! "
Cậu còn có thể nói gì đây?
Thanh âm của Tang Gia Ý giống như con muỗi, nỗ lực xoa dịu bầu không khí kỳ quái lúc này: "Không sao ạ, anh uống say rồi, không phải là cố ý.
"
Giản Tế nhìn cậu, giọng nói rất nhẹ: "Vậy cũng rất xin lỗi em, đã mang theo chút lòng riêng.
"
Nói xong, anh liền cúi đầu, tiếp tục ăn bữa sáng.
Để lại một mình Tang Gia Ý cào tim gãi phổi.
Hể? Hể? Lòng riêng? Lòng riêng gì cơ?
Anh đừng có nói một nửa chứ!!
Trong nhất thời, bầu không khí càng không được tự nhiên.
Sau khi ăn xong, Giản Tế thu dọn chén đĩa.
Anh nghĩ, nếu dưới tình huống thế này, đối phương vẫn có thể tự tại như thường, vậy anh hẳn là thất bại biết bao nhỉ.
Tang Gia Ý phải thời thời khắc khắc nhớ đến lời anh nói, suy xét ý tứ của anh.
Đặt tâm tư lên người anh nhiều một chút, lại nhiều hơn một chút.
Trông Tang Gia Ý sắp sửa phải ra ngoài, Giản Tế gọi với cậu.
"Em còn phải đến trường bao lâu nữa?"
Bàn tay Tang Gia Ý miết quai đeo ba lô: "Chắc khoảng tuần này nữa ạ.
"
Giản Tế gật gật đầu, sau đó dặn người đi đường cẩn thận.
Giản Tế nhớ đợt trước hình như đại học Q có hợp tác chung với Giản thị vào hướng trí năng, hiệu trưởng có mời anh tới xem thử thành quả.
Nhưng trước đấy anh đã từ chối.
Tang Gia Ý còn phải đến trường học một tuần, phải ở một tuần cùng cái người gọi là "đàn anh" kia.
Giản Tế nhìn bóng dáng của cậu, buổi tối trước đây anh đã từng thốt ra câu nói khiến bản thân hối hận vô số lần.
- - Đặt ánh mắt em lên một người khác thích hợp.
Anh không nỡ làm gì với Tang Gia Ý, cho nên cứ mặc cậu đi.
Về phần cái tên gọi là "người khác" ấy còn có thể xuất hiện trong tầm mắt cậu hay không, lại là một chuyện khác.
Giản Tế không thèm đếm xỉa mà nghĩ.
-
Sau khi Tang Gia Ý ngồi trong văn phòng bận bịu xong, có hơi ngẩn ngơ phát ngốc.
Lòng riêng?
Có thể là gần đây ở bên cạnh Tống Trạch và Trang Ninh lâu quá, bầu không khí mập mờ lúc ẩn lúc hiện ấy làm cho Tang Gia Ý cảm nhận được, thế nên gần đây cậu mới nhạy cảm hơn không ít về phương diện này.
Huống hồ trước đó Ngư Ngư!.
.
còn nói qua mấy lời đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bỗng vươn tay dùng nó vỗ vỗ thật mạnh lên khuôn mặt mình.
Não ơi!
Trang Ninh bên cạnh bị động tĩnh của cậu hù giật mình, quay người liền trông thấy khuôn mặt trắng nõn của cậu đã bị bản thân vỗ đỏ cả lên.
"Sao thế?"
Tang Gia Ý nhìn cô rồi lắc lắc đầu, bỗng nhiên có hơi muốn hỏi Trang Ninh cái gì đó, vừa mới chuẩn bị mở miệng, cửa đã bị gõ vang.
Tang Gia Ý ngó qua đó theo tiếng động, đã thấy một người đàn ông tuấn tú nhã nhặn đứng ở cửa, ban nãy chính là anh ta mới gõ cửa.
Cả người Tang Gia Ý đều sửng sốt, người này! !
Mặc dù cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng dựa trên khách quan mà nói, anh ta và Giản Tế có hơi giống, về diện mạo.
Trong phút chốc thoáng qua, sẽ cảm thấy ngũ quan của hai người này có phần tương tự, nhưng chẳng biết có phải vì sự bài xích chủ quan của cậu hay không, nhìn lần nữa thì chẳng thấy cảm giác gì.
"Làm phiền mọi người rồi à?" Giọng nói của người đàn ông chứa ý cười.
Trang Ninh ngẩng đầu lên trước, sau khi thấy người tới thì mỉm cười: "Thầy Giản Húc ạ, không sao đâu?"
Tang Gia Ý rũ con ngươi, bàn tay đặt trên bàn phím dừng lại, đợi tới lúc cậu phục hồi tinh thần rồi, thì phát hiện bản thân đã gõ một chữ "Giản" lên trên màn hình máy tính.
Họ Giản.
Lớn lên lại hơi giống anh trai, không phải ảo giác.
Vậy anh ta là người nhà họ Giản?.
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Khác
Đô Thị
Đam Mỹ
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Giới thiệu Fabetvn.fun – Nhà cái cá cược đẳng cấp và uy tín
1 thg 12, 2024
W88 – Lựa Chọn Cá Cược Hoàn Hảo Cho Người Chơi Việt
1 thg 12, 2024
IWIN - Cổng Game Uy Tín Nhiều Ưu Đãi Và Trải Nghiệm Độc Đáo
27 thg 11, 2024
Liên Hệ Chúng Tôi - Dabet Hỗ Trợ Nhanh, Chuyên Nghiệp 24/7
24 thg 11, 2024
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm Bằng Cấp 3 Phôi Thật Với Giá Cả Phải Chăng
19 thg 8, 2024
Bạn Cần Mua Bằng Đại Học - Bao Xin Việc Sẽ Giúp Bạn
17 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
12
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.