Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 53: Chương 53

Chương trước Chương sau
Đường núi gập ghềnh, kéo xe đẩy không dễ dàng, chưa kể bùn đất sau cơn mưa, lên dốc xuống dốc rất dễ trơn trượt, nhưng sau hai ngày nắng mặt đất đã khô hơn nhiều. Lục Cốc dắt hươu lùn đi đằng trước, Thẩm Huyền Thanh kéo xe đẩy theo sau, bánh xe lộc cộc kêu. Cún con chạy theo Đại Hôi, thấy hươu lùn không bướng bỉnh không chịu đi thì học theo mấy con chó lớn, hung dữ sủa gâu gâu hai tiếng. Hươu lùn bị thương ở chân trước nên đi khá chậm nhưng Thẩm Huyền Thanh cũng không vội. Con hươu lùn này giống mấy con la* trong thôn, biết nhìn người. Nếu để nó làm ở chỗ cối xay, thấy người cầm roi là phụ nhân hoặc phu lang, dù đã buộc dây thừng lên cổ cho nó rồi nó vẫn sẽ không kéo cối, chỉ có thể để cho nam nhân dắt qua, bịt mắt không nhìn thấy phụ nhân và phu lang đang nghiền bột, cầm roi quất một cái trên không trung mới bắt đầu làm việc. Con la (骡子): con vật lai giữa ngựa cái và lừa đực, khả năng sinh sản cực kỳ kém nhưng có sức sống mãnh liệt. Đối với hươu lùn, Lục Cốc không có sức uy hiếp, đôi khi nó còn liều mạng kéo dây thừng về sau, có ý muốn trốn thoát, may mà Lục Cốc vẫn luôn đề phòng, sợ nó chạy mất nên nắm dây thừng rất chặt. Thẩm Huyền Thanh đi sau thấy vậy thì buông xe đẩy xuống, dùng dây thừng trên xe làm roi, quất mạnh lên thân hươu lùn vài cái. Sức lực của hắn lớn hơn Lục Cốc, hươu lùn ăn đau, không còn giãy dụa nữa. Tuy nói không vội, nhưng con hươu lùn này không thành thật, cứ đi như thế này tốn rất nhiều thời gian, vì vậy Thẩm Huyền Thanh vỗ vỗ cổ Đại Hôi, bảo nó về nhà. Cún con nghe hiểu lời hắn theo bản năng cũng muốn chạy theo, may mà Thẩm Huyền Thanh nhanh tay nhanh mắt, một tay túm lấy nó. Đường núi xa xôi, cún con không chạy nhanh bằng Đại Hôi, rất dễ lạc đường, rừng núi rộng lớn, một khi chạy lạc mất thì không dễ tìm về. "Đại Hắc, trở về." Thẩm Huyền Thanh huýt sáo, gọi con chó đen nhỏ tụt lại phía sau. Con chó nhỏ màu trắng tên là Đại Bạch, nghe thấy tiếng huýt sáo cũng quay đầu lại, nhưng Thẩm Huyền Thanh hô với nó một tiếng "Đi", nên nó chạy theo Đại Xám về nhà trước. Đại Xám xác thực thông minh, nhưng có thêm bạn chạy về cùng nó thì yên tâm hơn. "Để Đại Thanh ca đi lên kéo hươu lùn về, đỡ phải chậm trễ vì nó." Thẩm Huyền Thanh vừa giải thích vừa ôm cún con tới, buông xuống trước mặt Lục Cốc. Cún con ngày ngày đi theo Lục Cốc, tất nhiên là thân thiết, thoáng cái đã dụi dụi thân thể lên bắp chân Lục Cốc. Có chó đen ở đây, cún con không sủa nhiều, vẫy đuôi chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu sủa hai tiếng với Lục Cốc, như là kêu y đuổi kịp nó. Một đường vừa đi vừa nghỉ, sau khi dừng lại, Lục Cốc uống vài ngụm nước rồi đưa ống trúc cho Thẩm Huyền Thanh, nhỏ giọng nói: "Huynh uống đi." Hươu lùn bị Thẩm Huyền Thanh trói vào một cái cây, không cần hắn phải giữ lấy. Thẩm Huyền Thanh sắp xếp lại một lượt mấy con mồi trên xe đẩy vì đi đường núi xóc nảy mà tán loạn cả ra, ngoại trừ con mồi ra, trên xe đẩy còn có mẩy giỏ trúc và sọt tre đựng đầy đồ vật, có hai giỏ đựng rau và nấm tươi, đặc biệt mang về cho trong nhà ăn. Hôm qua hai người họ họ còn đi đào rất nhiều măng thu non dài nhỏ, không ngọt bằng măng xuân, nhưng mềm hơn loại măng thu già vừa to vừa cứng, mang về nhà nấu, có thể xào với thịt ăn. Bọn họ hái thêm khá nhiều hạt tắm hoang, thêm vào số hạt Lục Cốc hái lúc trước, đựng được nửa cái bao tải, dù có bán sáu hạt một văn thì vẫn có thể bán được ít nhất ba, bốn trăm văn. Tiền sơn cũng có người thường hái hạt tắm hoang đi bán, Lục Cốc có thể bán được nhiều tiền như vậy trong một lần, nhìn nhiều là vậy, nhưng y phải đi đường núi dài hơn, xa hơn, tiền kiếm được đâu có dễ vậy, đa số là hái trên một cây to, những cây còn lại vẫn chưa lớn hẳn, y lại phải đi dạo vài vòng tìm xem còn cây hạt tắm hoang nào không. Sau khi nghe được tiếng sủa của Đại Hôi, Lục Cốc nhìn về trước, không lâu sau đã thấy ba người Vệ Lan Hương xuất hiện trong tầm mắt. "Nhị Thanh, Cốc Tử." Còn chưa đến trước mặt, Vệ Lan Hương vừa thấy bọn họ đã cười gọi tên. Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đáp lại, thấy Thẩm Nghiêu Thanh không tới, Thẩm Huyền Thanh biết anh đã đi làm công ngắn hạn, không ở nhà. Kỷ Thu Nguyệt rất có mắt nhìn, vừa đến nơi đã nhận lấy dây thừng trong tay Lục Cốc, cười nói: "Con hươu lùn này mập thật." Thấy hươu lùn tính tình ngang ngược, Kỷ Thu Nguyệt kéo hai cái không đi, Vệ Lan Hương đã quen với việc đồng áng, lực tay không hề nhẹ, trong mắt bà, Lục Cốc nhát gan, xuống tay hẳn cũng nhẹ, liền cầm dây thừng trên xe đẩy làm roi, quất hươu lùn vài cái, quay đầu lại nói với Lục Cốc: "Con với Thẩm Nhạn phụ đẩy xe đi, ta với a tẩu con dắt hươu cho." Lục Cốc nghe vậy thì gật đầu đồng ý, cùng Thẩm Nhạn đi đằng sau phụ đẩy xe. Đến nơi sườn dốc, Vệ Lan Hương cũng tới đẩy xe cùng, ba người họ khom lưng dùng sức, Thẩm Huyền Thanh kéo xe phía trước thấy nhẹ hơn nhiều. Trên đường nhiều người càng náo nhiệt hơn, cún con rất hưng phấn. Dù sao nó vẫn nhỏ, Lục Cốc lại thương nó như vậy, sau khi đi đường núi được một đoạn nó đã bắt đầu mệt mỏi, Thẩm Huyền Thanh đã ôm nó lên xe đẩy, giờ nó lại nhảy từ trên xe đẩy xuống, vẫy đuôi chạy nhảy vui vẻ. Mọi người về nhà trong tiếng nói cười vui vẻ cùng tiếng chó sủa gâu gâu. *** Ăn cơm xong, Lục Cốc lấy bốn túi thơm trong phòng ra ngoài, đưa qua cho Kỷ Thu Nguyệt đang bưng chậu gỗ chuẩn bị giặt quần áo, nói: "A tẩu, cái này cho tỷ và Đại Thanh ca." "TInh xảo ghê!" Kỷ Thu Nguyệt vội vàng đặt chậu gỗ trên mặt đất, nhận lấy túi hương, còn ngửi ngửi, mở miệng nói: "Đẹp quá, hương thơm của loại thuốc này còn rất dễ chịu, ta ngửi mà thấy tỉnh táo cả ra." Dược liệu bên trong đều là Lục Cốc tìm được trong núi, trong đó một vị dược thiên lạnh, có tác dụng giải cảm thanh nhiệt là khó tìm nhất, y tìm trong núi nửa ngày mới tìm được, vừa tốn tâm vừa tốn công. "Thêu đẹp thật đấy, mai ta phải học theo đệ mới được." Kỷ Thu Nguyệt biết Lục Cốc muốn thêu túi thơm cho Vệ Lan Hương, không ngờ mình và Thẩm Nghiêu Thanh cũng có, trong lòng cao hứng, ngoài miệng khen thẳng. Lục Cốc được khen đến ngượng ngùng, cúi đầu mà khuôn mặt tràn đầy vui sướng. Kỷ Thu Nguyệt chuẩn bị ra bờ sông giặt y phục, sợ làm mất túi thơm nên cất vào phòng trước. Vệ Lan Hương ở trong đông phòng, trong tay Lục Cốc còn hai cái, vừa đúng lúc ra khỏi phòng thì gặp Kỷ Thu Nguyệt nên mới đưa cho nàng trước. "Nương, cái này là cho người ạ." Lục Cốc vào đông phòng thấy Vệ Lan Hương đang mở rương tìm đồ thì đưa túi hương qua, thấy Thẩm Nhạn tiến lại gần thì đưa cái còn lại cho nàng. "Hoa văn này đúng là tinh tế thật. Nhà người khác ấy à, đi đâu tìm được phu lang khéo như này chứ." Vệ Lan Hương nhận lấy túi thơm xem hoa văn, cười không khép miệng, lại khen Lục Cốc thêm một lần. Ngay cả Thẩm Nhạn cũng vui vẻ vô cùng, nhìn hoa văn thêu trên túi mà cười đến cong cong đôi mắt hạnh, nàng lớn tới nhường này rồi mà chưa từng thấy túi thơm nào đẹp như thế này. Mỗi người trong nhà đều có một cái, Thẩm Huyền Thanh tất nhiên cũng có túi thơm, cái đầu tiên Lục Cốc làm là làm cho hắn. Buổi chiều chưa đến lúc làm cơm tối, Vệ Lan Hương mặt mày hớn hở dẫn Thẩm Nhạn đi đổi đậu hũ, tiện mua thêm ít thịt khô để mai xào măng. Bên hông bà treo một túi thơm thêu màu mới tinh, sáng sủa bắt mắt, ai trong thôn gặp bà trên đường đều phải liếc mắt nhìn một cái. Bà thấy vậy thì dừng lại khoe khoang với người ta, nói là Lục Cốc nhà họ đặc biệt làm cho bà, còn tháo xuống để cho những người đó ngửi thử. Màu sắc này, đường may này, ngay cả dược liệu bên trong cũng thơm hơn túi thơm bình thường, đủ để bà nở mày nở mặt, khoe khoang trước mặt bà con làng xóm một hồi, trên mặt bà vẫn luôn phơi phới ý cười. *** Sáng sớm, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh lên trấn Phong Cốc, hai người đi chợ sớm bán đồ trước. Lục Cốc thường bán hạt tắm hoang dã và kỷ tử, lần này còn mang theo một ít nấm tre và sơn tra, hôm qua y đi đào măng thì hái được năm gốc nấm tươi, còn lại đều là nấm tre khô. Thẩm Huyền Thanh nói y quán và tử lâu đều thu mua nấm tre, giá cả tốt, nấm này là một trong những sơn trân, hương thơm tuyệt mỹ, đến lúc muốn bán thì đi tham khảo giá vài nhà xem ở đâu bán được nhiều tiền hơn, rao bán ở chợ sớm có thể bị ép giá nên y không lấy nhiều nấm tre ra. Rau dại và các loại quả dại đều không đáng giá, nhưng Lục Cốc vẫn mang theo nửa sọt hồng núi để bán. Hồng y hái đều là hồng cứng, không sợ bị hư lúc đi đường, mua về để vài ngày là chín mềm, có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Hươu lùn được Thẩm Huyền Thanh dắt theo, trên xe đẩy một bên là con mồi, một bên là lâm sản của Lục Cốc, hai người đều đứng sau xe đẩy rao bán. Đã lên trấn cùng Thẩm Huyền Thanh không ít lần, Lục Cốc trông qua còn hơi rụt rè, nhưng lời nên nói đều sẽ nói, giờ y đã không còn sợ nói chuyện với người khác nữa, còn có thể mặc cả cùng người ta hai, ba câu, chỉ là bản thân y không nhận ra những thay đổi đó. Người trong chợ bắt đầu đông dần, thỏ rừng và gà rừng là bán chạy nhất, đối với những người có một chút tiền trong trấn mà nói là không đắt, thi thoảng mua một hoặc hai con về làm bữa ăn ngon cho cả nhà, nhưng hươu lùn thì khác. Thẩm Huyền Thanh không giết, để cả một con hươu đứng đây, người bình thường làm gì ai mua được, dù có mua thì cũng không thể ăn hết trong thời gian ngắn. Thấy chưa có ai mua hươu, Thẩm Huyền Thanh cũng không sốt ruột, chờ sau khi bán được hết những thứ khác thì đi y quán bán sọt kỷ tử của Lục Cốc trước, tiện thể hỏi luôn giá của nấm tre. Lão đại phu trong y quán nghe được hai bọn họ hỏi giá nấm tre. Nấm này tươi ngon, vừa có thể hầm canh xào rau, vừa có thể làm dược thiện, quý hơn nấm thường, rất ít người bán. Hai năm trước lão đại phu đã từng ăn nấm này vài lần, người sống ít nhiều đều sẽ có thói tham ăn, nên ông hỏi Thẩm Huyền Thanh xem hắn có mang theo hay không. Thấy trong sọt có cả nấm tre tươi và khô, lão đại phu vuốt bộ râu dài, đưa ra một mức giá khá tốt, thấy vậy Thẩm Huyền Thanh gật đầu đồng ý. Về sau kỷ tử Lục Cốc hái còn muốn bán ở đây, nên qua lại hòa khí một chút, hơn nữa cái giá này quả thật hợp lý. Một ít nấm tre như vậy đã bán được ba đồng bạc vụn, Lục Cốc trợn tròn hai mắt, tuy nói y bán một sọt lớn kỷ tử được không ít tiền, nhưng nấm tre không nhiều, có thể bán được ba đồng bạc đã là rất quý rồi. Sau khi đi ra ngoài, Lục Cốc kéo xe đẩy, trên xe đẩy chỉ còn lại một ít hạt tắm hoang, không khác gì xe rỗng, Thẩm Huyền Thanh dắt hươu lùn, hai người đi về phía tửu lâu Phúc Lai. Sông Thanh Khê chảy qua thị trấn Phong Cốc, phía tây thị trấn có một bến tàu phồn hoa. Hai năm trước Thẩm Huyền Thanh thường tới nơi này làm việc, biết nơi này có mấy tửu lâu, những chủ thuyền và thương nhân đến đây đều sẽ nghỉ chân ăn cơm trong tửu lâu, khách điếm, cho nên phía bên này rất náo nhiệt. Tửu lâu Phúc Lai là tửu lâu lớn nhất trấn Phong Cốc, cách bến tàu một khoảng nhưng không xa. Tửu lâu này đã mở được khoảng thời gian không ngắn, coi như có danh tiếng trong mười dặm tám xã quanh đây. Những người đi thuyền vận chuyển hàng hóa đến trấn Phong Cốc, hay mấy nhà giàu có nứt đố đổ vách đa phần đều ăn, ngủ qua đêm ở đây. Người đến bến tàu rất đông, có người bán hàng hóa, có người bán đồ ăn. Giờ vẫn chưa tới bữa trưa, tửu lâu Phúc Lai không có quá nhiều người. Thẩm Huyền Thanh dừng lại bên cạnh tửu lâu, không chặn cửa quấy nhiễu việc làm ăn của quán, để Lục Cốc dắt hươu lùn, rồi tự hắn vào trong hỏi. Lục Cốc nắm chặt sợi dây thừng, sợ hươu lùn chạy mất. Y đợi một lát thì thấy Thẩm Huyền Thanh đi ra, theo sau còn có một hán tử trung niên, là quản sự thu chi của tửu lâu Phúc Lai. "Vào bếp sau nói chuyện đi." Hán tử trung niên đánh giá hươu lùn, nói một câu rồi rẽ vào trong ngõ. Thẩm Huyền Thanh dắt hươu lùn đuổi theo, Lục Cốc cũng kéo xe đẩy theo sát, vào ngõ nhỏ không xa, mở một cánh cửa nhỏ là có thể nghe thấy tiếng nấu ăn, phục vụ bận rộn náo nhiệt. Quản sự thu chi không lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Con hươu lùn này ngươi bán bao nhiêu?" "Bốn mươi lượng." Thẩm Huyền Thanh nói. "Bốn mươi lượng?" Quản sự thu chi nhíu mày, nói: "Ngươi bán đắt quá rồi, hươu này không phải hươu sao, thịt dai, lại nói còn phải lột da móc nội tạng, thịt ăn được không quá nhiều, hai mươi lượng được không?" Ép giá một nửa, đúng là có chút tàn nhẫn, Thẩm Huyền Thanh cũng cau mày nói: "Giá này quá thấp. Ngài đừng chê thịt dai, hầm nhừ với lửa lớn là có một phen tư vị khác. Huống hồ giờ đã vào mùa thu lạnh, thịt hươu bổ dưỡng tráng thân, thực khách biết ăn, thích ăn tự nhiên sẽ tới, gân hươu không dùng được, nhưng xương và da hươu đều là thứ tốt, như vậy đi, ta cũng không nói giá khác, ba mươi lượng thì sao?" Sau một hồi thương lượng, Thẩm Huyền Thanh không muốn bán quá rẻ, cuối cùng chốt giá con hươu lùn này là hai mươi tám lượng. Quản sự mặc cả xuống hai mươi lăm lượng, hắn thấy ít nên tăng lên ba lượng, số tám cũng coi như là số may mắn, hắn giảm xuống hai lượng, chẳng khác nào mỗi người lui một bước. Hươu lùn không quý bằng hươu sao, không nói tới loại hươu đực sừng dài, hươu sao cái dù bán bốn mươi lượng cũng có người mua, nhưng có thể bán con hươu lùn này với giá hai mươi tám lượng đã là tốt rồi. Thoáng cái đã bán được hai mươi tám lượng bạc, không phải hai mươi tám văn tiền, cũng không phải hai mươi tám đồng bạc vụn. Dù lúc trước Lục Cốc từng thấy qua nhiều tiền như vậy khi Thẩm Huyền Thanh kiểm kê tiền bạc trong phòng nhưng giờ vẫn cũng kinh hãi vô cùng. Một tay cầm tiền một tay giao hươu lùn, Thẩm Huyền Thanh nhét tiền vào trong ngực, tươi cười tạm biệt quản sự rồi kéo xe ra khỏi ngõ nhỏ, Lục Cốc theo sát hắn. Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ, ý cười trên mặt Thẩm Huyền Thanh càng đậm, nói: "Đại Thanh ca đang bê gỗ ở bến tàu, chúng ta qua đó xem một chút, nhân tiện ăn chút gì đó. Bên đó có tiệm thịt kho, nội tạng heo khá ngon, nếu ăn canh nội tạng hầm, nước canh có thể chọn thêm vị cay, mùa đông ăn toát một thân mồ hôi, em cũng nếm thử xem sao." Bận rộn hơn nửa buổi sáng, vừa chạy vừa hét chào hàng, chưa có gì vào bụng, Lục Cốc nghe hắn nói đến là thơm ngon thì gật đầu nói được. Thẩm Nghiêu Thanh đang cùng những người khác khiêng gỗ lên thuyền lớn, nghe thấy tiếng của Thẩm Huyền Thanh thì nhìn qua rồi cười bảo hắn chờ một chút, sắp xong rồi. Nơi này người đến người đi có hơi chật chội, Thẩm Huyền Thanh dẫn Lục Cốc đi ăn canh nội tạng hầm trước. Sau khi Thẩm Nghiêu Thanh trán đầy mồ hôi đi tới, hắn cũng gọi cho anh một bát. Hai năm trước hai huynh đệ bọn họ làm việc ở đây, thơm nhất chính là một bát canh hầm này, đáng tiếc khi đó không có tiền mua, chỉ có thể nhìn người khác ăn, cũng không dám nhìn nhiều, sợ quá thèm nên đi sang một bên gặm bánh bao đã lạnh. Hôm nay coi như có thể ăn thỏa thích, trong canh có nhiều nội tạng. Lục Cốc không dám ăn quá cay, Thẩm Huyền Thanh cũng gọi cho y thêm một phần nội tạng heo và một cái bánh bột mì nướng, chỉ là có hơi đắt. Ăn xong nghỉ ngơi một lát, Lục Cốc về cùng Thẩm Huyền Thanh, Thẩm Nghiêu Thanh còn phải chờ thêm chốc nữa, xem có việc gì khác khôn. Ruộng hoa màu đợt này không bận rộn, ra ngoài kiếm thêm chút tiền cũng tốt. Từ bến tàu đi về phía bắc thị trấn, rẽ qua góc đường rồi đi thẳng là đến thanh lâu, ban ngày ít người vào, đa số dân chúng bình thường đi ngang qua nhiều nhất chỉ liếc nhìn một, hai lần, Lục Cốc e dè như vậy, sau khi biết tòa lầu này để làm gì, đến nhìn còn không dám nhìn nhiều, không chớp mắt đi thẳng về phía trước. Thẩm Huyền Thanh kéo xe đẩy cũng không nhìn thanh lâu, hắn khẽ rũ mắt, nhớ tới chuyện cần tìm La Tiêu, nhưng hiện tại không được, sau khi về phải tìm cớ lên trấn một chuyến. Hắn không phải là người chậm chạp lề mề, sáng sớm hôm sau đã tìm đến chỗ La Tiêu, đối với chuyện này, Lục Cốc ở nhà hoàn toàn không biết gì cả..

Chương trước Chương sau

Chủ đề

Liên Kết Chia Sẻ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.