Tinh Hà Vạn Dặm

Chương 1: C1: Giang hàn

Chương trước Chương sau
“Cầu xin Tam trưởng lão khai ân!” “Xin ngài hãy tha cho muội muội của ta!” “Ta thê sẽ làm trâu làm ngựa cả đời để báo đáp gia tộc...” Trấn Giang Gia, bên ngoài một tiểu viện cũ kỹ, một thiếu niên mặc y phục màu đen đang quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu trước một nam tử trung niên, đau khổ cầu xin. Thiếu niên mặc y phục màu đen tên là Giang Hàn, là người của gia tộc Giang thị. Buổi chiều hắn vừa đi săn bắn bên ngoài trở về đã nghe thấy tin dữ -Tam trưởng lão trong tộc cưỡng chế đưa muội muội của hắn là Giang Lý đi, chỉ vì Hàn Sĩ Kỳ - một nhân vật lớn của Vân Mộng các nhìn trúng Giang Lý, muốn nạp nàng ấy làm thiếp, nửa tháng sau phải gả đến. Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến Giang Hàn tức giận đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ. Sáu năm trước, phụ mẫu của Giang Hàn biến mất một cách bí ẩn, để lại hắn và muội muội Giang Lý nương tựa vào nhau, trong thế giới của hắn, Giang Lý chính là duy nhất. Bây giờ Tam trưởng lão lại muốn ép Giang Lý gả cho một lão già hơn năm mươi tuổi làm thiếp, thử hỏi sao hắn có thể đồng ý? Điều khiến người ta cảm thấy phẫn nộ nhất chính là năm nay Giang Lý chỉ mới mười một tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ! “Ca cai” Cửa phòng bị mở ra, một bé gái có khuôn mặt non nớt thanh tú vọt ra ngoài vừa khóc vừa gọi. Chưa chạy được mấy bước, một phụ nữ trung niên đã chạy ra khỏi phòng, thô bạo kéo bé gái trở lại, sau đó tiếng tát chói tai vang lên kèm theo tiếng khóc của bé gái. “Chát!” Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Giang Hàn trợn trừng, đứng dậy muốn vọt vào nhà. Nhưng Tam trưởng lão ở trước mặt lại lạnh lùng liếc nhìn hắn, hắn kìm nén cơn giận, đứng lại tại chỗ. “Giang Hàn!” Tam trưởng lão khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc áo gấm, dáng người cường tráng, trên mặt trái có một vết sẹo giống như con rết, trông vô cùng dữ tợn đáng sợ. Ông ta nhìn Giang Hàn, lạnh lùng nói: “Ngươi làm ầm ï đủ chưa? Chuyện của Giang Lý là quyết định của Trưởng Lão Đường trong gia tộc, không thể thay đổi được, nếu còn tiếp tục làm loạn, đừng trách tộc pháp vô tình!” “Trưởng Lão Đường?” Nghe được lời Tam trưởng lão nói, Giang Hàn mím chặt môi, suýt chút nữa thì nghiến gãy răng. Hừ! Bắt nạt ta tuổi nhỏ không hiểu biết sao? Tộc trưởng Giang gia đã bế quan được nửa năm, Đại trưởng lão đau ốm liệt giường hơn một tháng qua, nghe nói không thể sống được bao lâu nữa, Nhị trưởng lão đang ở thành Vân Mộng cách đây rất xa, hiện tại Trưởng Lão Đường chỉ còn một mình Tam trưởng lão. Quyết định của Trưởng Lão Đường? Rõ ràng là ý của một mình Tam trưởng lão. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tam trưởng lão, Giang Hàn kiên trì đến cùng nói một câu: “Tam trưởng lão, muội muội ta mới mười một tuổi, xin ngài tạm thời tha cho nàng... ta biết ngài và cha của ta từng có vấn đề, có chuyện gì ngài cứ tìm đến ta, buông tha cho Giang Lý đi!” Thật ra Giang Hàn cũng không biết nhiều về ân oán của Tam trưởng lão và phụ thân của hắn năm đó. Hắn chỉ biết năm đó phụ thân của hắn là võ giả thiên tài trăm năm khó gặp của Giang gia, ba mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới Huyền U tầng thứ tư, sức chiến đấu chỉ kém Tộc trưởng và Đại trưởng lão, là người có một không hai trong cùng thế hệ. Thiên tài khó tránh khỏi kiêu ngạo ngang ngược không biết kiềm chế, những người đồng trang lứa ở trong gia tộc lúc ấy đều bị ông chèn ép đến mức không thở được, nảy sinh vô số xung đột. Vết sẹo trên mặt Tam trưởng lão đã theo ông ta hơn mười năm, nghe nói là do cha hắn để lại. “Láo xược!” Vết sẹo trên mặt Tam trưởng lão run rẩy, tức giận không kiềm chế được, giơ tay tát mạnh vào mặt Giang Hàn. Giang Hàn nâng tay lên đỡ lấy theo bản năng, nhưng tốc độ ra tay của Tam trưởng lão quá nhanh, hắn phải nhận một cái tát thật mạnh, cơ thể bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất cách đó hai thước. Ầm! Giang Hàn chật vật đứng dậy, đầu óc choáng váng như muốn nứt ra, lục phủ ngũ tạng đều đau nhói, há miệng phun ra một ngụm máu. “Thật đúng là lời vô liêm sỉ gì cũng dám nói rail” Tam trưởng lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Hàn, lớn tiếng quát lên: “Kết cục chuyện này đã định, không ai có thể thay đổi được. Nửa tháng sau Hàn đại nhân sẽ đến trấn Giang Gia, trong khoảng thời gian này tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút cho ta, nếu như dám làm chuyện xằng bậy thì đừng trách ta tự tay gi ết chết ngươi. Còn nữa, Giang Lý sống là người của Hàn đại nhân, chết là ma của Hàn đại nhân, cho dù có chết, cũng phải đưa thi thể đến thành Vân Mộng!” “Giang Long!” Tam trưởng lão quay đầu lại khẽ quát một tiếng, một thanh niên thân gầy như que tre sải bước đi đến từ cách đó không xa, hắn ta thản nhiên liếc nhìn Giang Hàn một cái, trong mắt đầy ý châm chọc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tam thúc có gì dặn dò?” “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngươi dẫn theo người đến canh gác ở chỗ này ngày đêm!” Tam trưởng lão khoanh tay nói: “Trong nửa tháng này, Giang Lý không được phép bước ra khỏi cửa, nếu như Giang Hàn dám làm loạn.... ngươi trực tiếp xử lý theo tộc quy!” “Vâng, tam thúc!” Giang Long là cháu ruột của Tam trưởng lão, cho nên Tam trưởng lão đương nhiên rất yên tâm về hắn ta. Ông ta lại lạnh lùng liếc nhìn Giang Hàn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Nhìn theo bóng dáng đi xa dần của Tam trưởng lão, đáy lòng Giang Hàn chìm xuống vực thẳm, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Tuy đều là người trong tộc Giang thị, nhưng gia đình Giang Hàn rất ít người, sau khi phụ mẫu mất tích thì chỉ còn hai huynh muội hắn bơ vơ không nơi nương tựa ở lại trấn Giang Gia. Hắn không có đường nào để giành được tài nguyên bồi dưỡng của Giang gia, bản lĩnh thấp kém, tiền đồ mờ mịt. Tuy rằng Giang gia có không ít cao thủ, nhưng không có một ai sẵn lòng vươn tay ra giúp đỡ, bọn họ đều lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, lòng người dễ thay đổi quả thật không sail Cảnh giới Tử Phủ, cảnh giới Huyền U, cảnh giới Sơn Hải.... Đây là sự phân chia cảnh giới của võ giả trong đại lục Cửu Châu, mỗi cảnh giới được chia thành chín tầng. Giang Hàn chỉ mới ở cảnh giới Tử Phủ tầng thứ năm, chưa nói đến Tam trưởng lão đang ở cảnh giới Huyền U tầng thứ ba, ngay cả Giang Long ở trước mặt cũng đã ở cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín. Giữa hai người chênh lệch bốn tầng cảnh giới nhỏ, hắn còn kém xa để trở thành đối thủ của Giang Long. Nếu hắn nhất quyết xông vào đưa Giang Lý đi, kết cục chỉ có một là bị đánh đến chết. “Giang Khiếu Thiên, ngươi lấy chuyện công báo thù riêng, sẽ không được chết tử tết” Giang Hàn cắn chặt răng, trong lòng tràn ngập thù hận, Tam trưởng lão Giang Khiếu Thiên có thù oán cá nhân với phụ thân hắn, lần này rõ ràng là đang có dụng ý trả thù. Giang Lý từ nhỏ đã chưa bao giờ rời khỏi trấn Giang Gia, làm sao Hàn Sĩ Kỳ ở tận thành Vân Mộng xa xôi lại có thể biết đến nàng ấy? Chắc chăn là do Giang Khiếu Thiên cố tình muốn gả Giang Lý cho Hàn Sĩ Kỳ để làm thiếp. Bằng cách này, ông ta không chỉ có thể trả được mối thù năm đó, mà còn có thể nịnh bợ nhân vật lớn của Vân Mộng các, đúng là một kế hoạch hoàn hảo. Vân Mộng các nơi Hàn Sĩ Kỳ đang ở là thế lực mạnh nhất trong vòng vài trăm dặm quanh đây, Giang gia và sáu bảy gia tộc khác đều dựa vào Vân Mộng các để tồn tại. Có thể kết giao được với nhân vật lớn như Hàn Sĩ Kỳ sẽ mang lại cho Tam trưởng lão rất nhiều lợi ích cả trong và ngoài gia tộc. “Trở về trước đã!” Đứng sững sờ một lúc, Giang Hàn buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cố chịu đựng đau đớn, chậm rãi đi vào trong tiểu viện nhà mình. Lúc này, rất nhiều người trong gia tộc Giang thị đi qua, đa phần đều dùng ánh mắt thương cảm để nhìn hắn, nhưng không có ai đến nói chuyện với hắn, Trưởng Lão Đường ở trong Giang gia chính là trời, không ai dám chống đối. Tuyệt vọng trở về tiểu viện nhà mình, Giang Hàn ngồi trên ghế như một bức tượng điêu khắc. Một lúc sau, dù đã vắt hết đầu óc để suy nghĩ nhưng hắn vẫn không tìm ra được cách nào để thoát thân. Muốn dẫn theo Giang Lý trốn thoát, sức chiến đấu toàn diện của hắn ít nhất phải đạt đến cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín, nếu không thì hắn còn không thể vượt qua được cửa ải của tên Giang Long kia. Hắn tu luyện sáu năm, khó khăn lắm mới đạt đến cảnh giới Tử Phủ tầng thứ năm, làm sao có thể thăng lên cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín chỉ trong vòng nửa tháng? Nếu ở lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Lý bị đưa đến Vân Mộng các, bị một lão bi3n thái mang ra làm trò chơi lăng nhục, sống không bằng chết... “Không còn đường nào để thoát nữa sao?” Giang Hàn tuyệt vọng lẩm bẩm, tay hắn vô tình siết chặt mặt dây chuyền ngọc hình vạc ba chân trước ngực, đó là vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn. Ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mê mang lẩm bẩm: “Cha, mẹ, rốt cuộc hai người đã đi đâu? Còn sống hay đã chết? Con phải làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?” Rắc! Có lễ vì cảm xúc đang kích động, dùng sức quá mạnh, mặt dây chuyền ngọc hình vạc ba chân bị Giang Hàn bóp nát. Đột nhiên, mặt dây chuyền ngọc hình vạc ba chân lóe lên ánh sáng chói mắt, ánh sáng như tuyết lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng. “Hả? Cái này...” Giang Hàn bị giật mình cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt có chút mờ mịt, tuy rằng mặt dây chuyền ngọc hình vạc ba chân bị hắn bóp nát, nhưng lại không còn sót lại chút gì. Trong tay hắn trống rỗng, mặt dây chuyền ngọc hình vạc ba chân dường như biến mất một cách quỷ dị...

Chương trước Chương sau

Chủ đề

Liên Kết Chia Sẻ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.