Một tiếng hô này của Tô Dung Hoa mới khiến Tô Dung Khanh hoàn toàn hồi thần. Tô Dung Khanh nâng tay, cung kính quỳ xuống, hướng Lý Dung hành lễ, "Vi thần Tô Dung Khanh, tham kiến Điện hạ"
Lý Dung gật gật đầu, nàng nhấc tay lên ra hiệu cho Tịnh Mai cùng Tịnh Lan thả Minh Lạc, Ti Chính ma ma cũng lùi sang đứng bên cạnh. Lý Dung quay đầu nhìn hai huynh đệ Tô gia, nghi hoặc hỏi, "Hai vị đại nhân vì sao lại đến đây?"
Theo lý mà nói, người ngoài cung không thể vào nội cung, vì sao hai người họ có thể tiến vào?
"Hồi bẩm Điện hạ", Tô Dung Hoa là người đầu tiên mở lời, bộ dáng vô cùng cung kính, "Chúng vi thần phụng ý chỉ của Bệ hạ đến dạy học cho Túc Điện hạ. Mỗi ngày sau giờ trưa sẽ lên lớp ở đây nên thường đến sớm một chút để chờ"
Nghe thế Lý Dung cũng chẳng cảm thấy kì quái. Kiếp trước Tô Dung Hoa là thầy của Túc Vương, cũng vì mối quan hệ này mà khi Túc Vương mưu phản, y vì cậu ta nói mấy lời đã chọc giận đến Lý Xuyên. Nhưng nàng lại không ngờ đến, vào thời kì đầu, Tô Dung Khanh cũng là thầy của Túc Vương.
Dùng người từ Tô gia làm thầy giáo cho Lý Thuần có thể thấy được ý nghĩa vô cùng rõ ràng. Tiêu Nhu xuất thân bình dân, nếu muốn giúp Túc Vương có được sự ủng hộ trên triều, cân bằng với Hoàng hậu, nhất định phải nuôi dưỡng vây cánh đủ mạnh. Hiện tại Lý Minh đã điều Tiêu Bình đến Tây Bắc nhằm bồi dưỡng binh quyền cho Túc Vương. Ông để người Tô gia làm thầy cho cậu cũng là vì tranh thủ sự ủng hộ của Thế gia. Vào lần khoa cử năm năm trước, người có xuất thân hàn vi lũ lượt tiến vào triều đình. Bọn họ đương nhiên đối với Nhu phi, vốn có cùng xuất thân như mình tự nhiên có hảo cảm, với cục diện tương tự, họ sẽ ưu tiên lựa chọn Nhu phi.
Vì để lót đường cho Túc Vương, Lý Minh đã tốn hết tâm tư. Nhưng sự nỗ lực này có lẽ xuất phát từ việc Lý Minh nghĩ... Bản thân có thể sống đến vạn vạn tuổi...
Lý Dung có chút bất lực, nếu Lý Minh biết ba năm sau mình sẽ chết, có lẽ ông sẽ không cố sức thế này...
Nhưng nếu Lý Minh thật sự biết được, có lẽ... ông sẽ không dùng đến thủ đoạn tuần tự thực hiện từng bước như vậy.
Tâm tư Lý Dung hơi chuyển động song bên ngoài vẫn đối Tô Dung Hoa và Tô Dung Khanh nhàn nhạt gật đầu. Nàng nói với thái giám bên cạnh, "Nếu đã là sau giờ trưa vậy hai vị đại nhân đến hơi sớm rồi. Hãy tìm địa phương khác nghỉ ngơi đi"
"Vâng"
Hai người đáp một tiếng xong liền quay người theo hạ nhân ra bên ngoài. Họ vừa đi, Lý Dung liền ngẩng đầu thì thấy sắc mặt Hoa Lạc trắng bệch. Minh Lạc thấy nàng nhìn sang lập tức muốn mở miệng nhưng đã bị Lý Dung trực tiếp đánh gãy, "Chẳng lẽ hôm nay ta phải đánh ngươi ngươi mới chịu im miệng?"
Nghe thế Minh Lạc cứng người. Nàng ta biết hôm nay Lý Dung có thể sẽ thật sự đánh mình, Lý Dung cúi đầu nhìn kinh Phật, nhàn nhạt nói, "Ti Chính ma ma, ta muốn giảng kinh cho những muội muội khác"
Ti chính ma ma nghe thế liền cung kính đáp một tiếng, nhìn về hướng hai vị Công chúa là Hoa Lạc và Minh Lạc làm tư thế mời. Minh Lạc phất tay áo, đi thẳng ra ngoài.
Lý Dung quay đầu lại, nhìn các Công chúa nhỏ bên dưới hoàn toàn đã bị dọa sợ, "Nào, các vị muội muội, chúng ta cùng nhau đọc một lần trước"
Hai vị đại tỷ đã bị xử lý, một nhóm Công chúa nhỏ bị dọa đến run lẩy bẩy, chẳng khác gì một đống củ cải trắng ngoan ngoãn xếp hàng, gấp gáp mở miệng bắt đầu đọc kinh.
Tiếng trẻ thơ đồng loạt vang lên từ đình thủy tạ truyền ra, kết hợp với tiếng côn trùng chim chóc mùa hạ, Lý Dung phe phẩy quạt nhỏ tạo thành từng cơn gió, cúi đầu lật xem kinh Phật,
"Như thị ngã văn, Nhất thiết hữu vi pháp, Như mộng huyễn bào ảnh..."
(Như ta nghe thấy, Tất cả pháp hữu vi, Như mộng ảo, bọt nước...)
Lý Dung nghe tiếng niệm kinh, bất giác ngẩng đầu lên liền thấy tại nơi đình viện không xa, hai huynh đệ Tô gia đang ngồi trò chuyện với nhau.
Tô Dung Hoa ngồi bắt chéo chân, luôn trong trạng thái khoa tay múa chân, lúc cười rộ lên còn vỗ vỗ gối, không có chút lễ nghi, quả thật là một trường hợp ngoại lệ của Tô gia.
Nhưng Tô Dung Khanh ngồi ở đối diện y lại thập phần đoan chính, thần sắc bảo trì ung dung vốn có. Tuy cử chỉ không có chút gì có thể bắt bẻ song lại khác với thường ngày. Đó chính là bộ dáng thả lỏng mà Lý Dung chưa bao giờ thấy qua. Dù chỉ là từ xa ngắm nhìn, thứ thấy được là một thân ảnh mơ hồ song đã đủ để nàng cảm nhận được thái độ dịu dàng cùng ôn nhu của người ấy.
Lý Dung lặng lẽ nhìn y, bên tai là tiếng niệm kinh, nhất thời có chút hoảng hốt. Dường như nàng đang sa vào một tràng ảo mộng, một tràng ảo mộng về thời niên thiếu.
Lý Dung có chút không khống chế được mình nên dứt khoát nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang tập trung lắng nghe. Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo trầm thấp, "Điện hạ, Bệ hạ đến"
Nghe thế, Lý Dung vội vàng đứng dậy, dẫn theo chúng muội muội ra khỏi đình thủy tạ.
Lý Minh cùng Bùi Văn Tuyên đang đứng ở cửa. Khi Lý Dung nhìn thấy hắn có vài phần kinh ngạc, nhưng trước tiên vẫn hành lễ với Lý Minh mới lên tiếng, "Không biết ngọn gió nào đưa Phụ hoàng đến đây?"
"Ta cùng Bùi ái khanh vừa đi dạo trong Ngự hoa viên vừa trò chuyện", Lý Minh nâng tay chỉ chỉ Bùi Văn Tuyên, "Lúc đi về phía đình thủy tạ, nghe các con đang đọc kinh liền đến đây nhìn một chút"
"Người đến đây bao lâu rồi?"
Lý Dung đi theo Lý Minh ra ngoài, phân phó Tịnh Mai trông chừng các vị Công chúa. Lý Minh suy nghĩ một chốc, "Cũng không lâu lắm, chỉ đến trước khi con thất thần"
Nghe ông nói vậy trong lòng Lý Dung thầm kinh hoảng. Lý Dung không biết Lý Minh có phát hiện nàng đang nhìn Tô Dung Khanh hay không, tuy thế trên mặt vẫn chẳng có chút gợn sóng mỉm cười nói, "Đã đến lâu như vậy mà Phụ hoàng cũng không thông báo con một tiếng"
"Ngày thường mấy đứa chúng nó cứng đầu lắm", Lý Minh cười cười, "Hôm nay con thật sự đã trừng trị chúng nó thích đáng"
"Trước đây không thể nào quản được, nghĩ rằng trong cung cũng có mấy vị ma ma dạy dỗ. Nhu phi nương nương nhờ con đến quản giáo các muội muội, vốn cũng chẳng biết bản thân nên quản cái gì", Lý Dung đưa tay vén tóc ra sau tai, cử chỉ ưu nhã, thanh âm dịu dàng, "Nhưng hôm nay gặp rồi mới hiểu được, Nhu phi nương nương cũng có khổ tâm. Nói chung là chuyện của hài tử, Nhu phi có lúc cũng quản không nổi. Chi bằng thân là tỷ tỷ con ra mặt, vốn là chuyện sớm nên làm"
Những lời này nói ra như đồng tình Nhu phi song vào tai người nghe lại đang ám chỉ Nhu phi không quản giáo tốt những hài tử kia.
Nhu phi quản giáo không nghiêm, đương nhiên khiến người ta nhớ đến xuất thân của bà ta. Lý Minh trầm mặc không nói, dường như đang suy ngẫm gì đó.
Lý Minh âm thầm liếc nhìn Bùi Văn Tuyên đang đứng sau Lý Dung. Ông không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy thần sắc hờ hững, dường như chẳng nghe thấy cuộc hội thoại của họ.
Lý Dung bồi Lý Minh đi dạo hai vòng, Lý Minh phân phó nàng lui xuống trước. Nàng hành lễ với ông xong thì nghe ông bảo, "Bình Lạc, sao con chẳng nói gì với Bùi đại nhân vậy?"
Lý Dung như ngượng ngùng mỉm cười, nàng mím môi, hành lễ với Bùi Văn Tuyên, "Bùi đại nhân đi đường cẩn thận"
Sắc mặt Bùi Văn Tuyên trầm tĩnh, hướng Lý Dung hành lễ.
Lý Dung không khỏi có chút kì quái, vào giờ phút này Bùi Văn Tuyên chí ít nên cùng nàng mắt qua mày lại một phen mới đúng.
Trong lòng nàng không khỏi có vài phần lo lắng, suy đoán phải chăng Lý Minh đã nói gì với Bùi Văn Tuyên.
Đợi sau khi tan học, Lý Dung cho người gửi thư hỏi về chuyện ban sáng. Bùi Văn Tuyên hồi âm chỉ vỏn vẹn mấy chữ, "Không có chuyện gì"
Kèm theo đó là một xấp hóa đơn.
Lý Dung thấy tốc độ tiêu tiền của Bùi Văn Tuyên không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy không có chuyện gì mới là lạ.
Nàng nhanh chóng hồi âm cho hắn. Ngày hôm sau, thư hồi âm của Bùi Văn Tuyên mới có chút giống thường ngày, đại khái hắn nói, "Phải tiêu tiền như nước, lòng ta thật phiền muộn"
Đây thật sự là chuyện khiến Bùi Văn Tuyên nhọc lòng suốt cả một đời. Lý Dung lúc này mới yên tâm khi biết được bản thân không bỏ qua chuyện trọng đại gì trên triều.
Có những lời kia của Lý Minh và Lý Dung, không cần Minh Lạc đến tìm ông cáo trạng ông đã ban cho Lý Dung một cây thước, phân phó cho tất cả Công chúa phải ngoan ngoãn nghe lời trưởng tỷ. Vì lẽ đó Minh Lạc không dám tìm Lý Minh đòi lại
Lý Dung dạy mấy vị Công chúa niệm kinh, tính toán số ngày cũng sắp đến thời gian thành hôn. Mấy vị Công chúa dưới sự dạy dỗ của Lý Dung vô cùng quy củ, sau khi chép xong mười cuốn kinh thư, Lý Dung liền gom lại, đóng gói gửi đến cung Từ Ninh.
Thái hậu vốn xuất thân từ Thượng Quan gia, quan hệ giữa bà với Hoàng hậu cùng Lý Dung khá tốt. Chỉ là mấy năm gần đây bà thân cận với nhóm người bên cạnh Lý Minh nên liền đối với bên ngoài tuyên bố đóng cửa tu hành phật pháp.
Hiện tại Lý Dung gửi kinh qua cho Thái hậu, bà không có hành động gì, chỉ là Lý Minh rất nhanh đã ban thưởng xuống. Nghe bảo thân thể Thái hậu gần đây có chút trở ngại, sau khi nhận được chồng kinh thư gửi qua bỗng nhiên khỏe hơn nhiều. Lý Minh biết được muốn thể hiện sự hiếu thuận với bà liền ban thưởng cho Lý Dung.
Nhưng ông không chỉ ban thưởng cho Lý Dung mà còn cố ý thưởng cho Công chúa Hoa Lạc. Ông nói rằng kinh nàng chép rất đẹp, Thái hậu vô cùng yêu thích, là thành ý của nàng cảm động trời xanh mới khiến bệnh tình của Thái hậu có chuyển biến tốt.
Lý Dung ngồi trong cung nghe thấy những lời này cười đến không dừng lại được. Lý Minh chắc hẳn không biết, vốn dĩ kinh thư của Hoa Lạc không phải do nàng ta chép, chỉ là thánh chỉ đã ban ra, Hoa Lạc chỉ có thể căng da đầu tiếp nhận. Sau khi tiếp chỉ lại bắt đầu nhốt mình trong phòng, khổ cực quỳ gối cầu xin Bồ tát, ngàn vạn lần đừng để ai vạch trần nàng ta.
Nếu Lý Dung bây giờ là Lý Dung năm ấy, nàng chắc chắn sẽ hận không thể lập tức đi cáo trạng. Nhưng hiện tại nàng biết dù chuyện này có thể tổn hại mặt mũi Hoa Lạc song cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến nàng ta. Chi bằng lưu lần này như một sơ hở, đợi thời cơ thích hợp "đập" vào mặt Nhu phi.
Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng nàng giảng kinh cho các vị Công chúa. Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, nàng sớm đã đến đình thủy tạ lại chẳng ngờ đến không ai xuất hiện. Lý Dung quay đầu sang nhìn Tịnh Lan đang đứng bên cạnh, "Ngươi xác định hôm nay là ngày cuối cùng?"
Tịnh Lan nghe Lý Dung hỏi thế lập tức biết có vấn đề, nàng đáp, "Người báo tin là Thu Phượng"
"Đi tra xem"
Lý Dung ngẩng đầu nhìn Tịnh Mai, "Ngươi đi thông báo cho Bùi đại nhân, bảo hắn đợi ta ở nơi lúc trước hắn viết. Lại phái thêm một người đến chỗ Bệ hạ, xem xem ai vào thông báo cho Người, đồng thời quan sát Thu Phượng luôn thể"
Tịnh Mai nhận mệnh lập tức lui xuống đi làm. Trong đình chỉ còn Lý Dung cùng Tịnh Lan, nàng ta có chút thấp thỏm nói, "Điện hạ, hiện tại rõ ràng biết là hiểm cảnh, chi bằng chúng ta..."
"Không sao", Lý Dung cười cười, "Thủ đoạn của mấy Công chúa chốn Hậu cung này chẳng phải chuyện gì to tát, song có thể nhân dịp đó quan sát những người xung quanh thế nào. Suy cho cùng nên có một vài việc xảy ra mới có thể nhìn thấu nhân tâm không phải sao?"
Tịnh Lan hơi ngẩn ra, sau vài phút mới lĩnh ngộ được lời Lý Dung nói.
Những cuộc đấu tranh trên thế gian này, phần lớn thành công không quyết định bằng mưu kế có bao nhiêu cao minh mà phải xem xem người bên cạnh mình thế nào.
Tịnh Lan tuy không hiểu vì sao Lý Dung lại tín nhiệm mình đến thế song một khi Lý Dung đã mở lời, nàng ta nguyện lặng lẽ đứng hầu bên người.
Chủ tớ hai người ngồi trong đình hóng gió được vài phút liền nghe thấy từ phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Lý Dung quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Dung Khanh đang đứng trong viện. Khi nhìn thấy Lý Dung, Tô Dung Khanh bỗng sững lại. Nàng không ngờ người đến lại là y, với bản lĩnh của loại người như Minh Lạc, muốn vu hãm nàng bất quá chỉ tìm một thị vệ nào đó. Thật không ngờ được, nàng ta lại có thể khiến Tô Dung Khanh đến đây!
Lý Dung khẽ cười một tiếng, "Tô đại nhân sao lại đến đây?"
Tô Dung Khanh sắc mặt đại biến, y quay người muốn rời khỏi song lại nghe Lý Dung nói, "Tô đại nhân không cần vội, trước đến gần một chút, Bổn cung có đồ vật muốn đưa cho ngài"
Tô Dung Khanh thấy Lý Dung thần sắc bình tĩnh liền tiến lên, cung kính nói, "Điện hạ"
Tô Dung Khanh quay lưng về phía cửa, Lý Dung đưa tay đỡ y lên, thấp giọng nói, "Cứ nói Bùi Văn Tuyên nhờ ngài đến đưa thư cho ta"
Thần sắc Tô Dung Khanh khẽ thay đổi, âm thầm cầm lấy bức thư từ Lý Dung, đồng thời đem một mẩu giấy nhét cho nàng.
Lý Dung lấy được mẩu giấy liền mở ra khe hở bên cạnh chiếc quạt để trong tay áo, nhét nó vào xong liền đóng lại. Lý Dung cười cười, nâng tay chỉ ra bên ngoài, "Chúng ta cùng đi gặp Bùi đại nhân thôi"
Tô Dung Khanh đáp một tiếng, đi theo Lý Dung ra ngoài. Hai người vừa đến đình thủy tạ liền có người la lớn, "Các ngươi còn muốn chạy?"
Lý Dung nâng đầu liền thấy Minh Lạc dẫn theo Lý Minh cùng một nhóm người, khí thế bừng bừng tiến về phía bọn họ. Lý Dung cố ý tỏ ra kinh ngạc, bước đến nhìn Lý Minh, "Phụ hoàng..."
"Tỷ tỷ, sao tỷ có thể làm như vậy?"
Minh Lạc kích động lên tiếng, "Tỷ rất nhanh phải gả cho Bùi đại nhân rồi, dù cho Tô đại nhân có tốt thế nào, tỷ cũng không thể lén lút gặp..."
"Cẩn thận lời nói của mình!"
Lý Dung lạnh lùng nhìn Minh Lạc, "Ngươi đường đường là Công chúa, nói mấy lời chợ búa thế này, quy củ mấy ngày trước học qua đều quên rồi sao?"
"Tỷ còn không biết xấu hổ cùng ta nói quy củ?", Minh Lạc quay đầu nhìn Lý Minh, "Phụ hoàng, Người xem tỷ ấy..."
"Bình Lạc", Lý Minh nhíu mày nhìn Lý Dung, "Con và Tô Dung Khanh ở nơi này làm gì?"
"Phụ hoàng", Lý Dung hành lễ đáp, "Tô đại nhân được người khác nhờ vả, đến đưa thư cho nhi thần mà thôi"
"Đưa thư vì sao không trực tiếp tìm người trong cung của con làm giúp?"
Lý Minh có chút bất mãn, Lý Dung đang định mở miệng liền thấy Tô Dung Khanh quỳ xuống cung kính nói, "Bệ hạ, là vi thần thất trách, chỉ vì buổi trưa hằng ngày thường đến đình thủy tạ dạy học, trước khi đến đó, nghe bảo Công chúa thường tại thời gian này vui đùa với các vị Công chúa khác nên cố ý lười biếng đôi chút, tự mình đem thư đưa tận tay Người. Hằng ngày cũng có những vị Công chúa khác ở đấy..."
"Tô đại nhân thật sự ăn nói hàm hồ", Minh Lạc đánh gãy lời của y, "Hôm qua Nhu phi nương nương rõ ràng đã nói không học nữa để tỷ tỷ có thể chuẩn bị kĩ càng cho việc cưới gả nên hôm nay sao có việc lên lớp chứ?"
"Vậy ngài ấy biết không?", Lý Dung trực tiếp nhìn Minh Lạc trào phúng hỏi, "Chẳng lẽ Nhu phi nương nương còn cố ý tìm Tô đại nhân báo rằng ta không đến?"
Minh Lạc nghẹn lời nhưng lập tức phản ứng lại, "Vậy tỷ đến đây làm gì?"
"Sao nào, ta không thể đến Ngự hoa viên sao? Ta tưởng niệm những ngày cùng các muội muội nói chuyện, hiện tại hôn kỳ đã đến gần, trong lòng có chút nhớ nhung, cố ý đến đây đi dạo, lại vừa vặn gặp được Tô đại nhân. Giữa đại đình chúng nhân, bên người lại có thị nữ, chúng ta trò chuyện mấy câu cũng là có tội sao?"
Giọng điệu Lý Dung thẳng thắn, vô tư, làm Minh Lạc nghẹn khuất, mặt lúc trắng lúc đỏ. Minh Lạc thật sự không hiểu, Lý Dung và bản thân như nước với lửa, sao có thể nói ra mấy lời buồn nôn như trên chứ?
Lý Dung cười sáng lạn nhìn Minh Lạc, sau đó quét mắt nhìn một vòng, "Chỉ là ta thật sự không hiểu, ta và Tô đại nhân gặp mặt sao chư vị lại ùa đến như thể bắt người vậy? Vì sao Phụ hoàng cũng có mặt ở đây?"
Lý Minh nghe thế liền nhìn Minh Lạc, nàng ta lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói, "Ta thấy người bên cạnh tỷ đưa thư hẹn Tô đại nhân gặp mặt riêng! Không tin tỷ lục soát người của ngài ấy đi!"
"Lục soát người?", Lý Dung bật cười, "Tô đại nhân là Hình bộ thị lang, là đại thần đương triều, muội thế nhưng chỉ vì chuyện này mà muốn lục soát ngài ấy trước mặt chúng nhân?"
Có mấy lời nhắc nhở này của Lý Dung, sắc mặt Lý Minh liền biến đổi, ông lên tiếng, "Minh Lạc, không được vô lễ"
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Cổ Đại
Khác
Cung Đấu
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Xổ số trực tuyến: Trúng thưởng lớn, tham gia ngay!
11 thg 12, 2024
Giới thiệu Fabetvn.fun – Nhà cái cá cược đẳng cấp và uy tín
1 thg 12, 2024
W88 – Lựa Chọn Cá Cược Hoàn Hảo Cho Người Chơi Việt
1 thg 12, 2024
IWIN - Cổng Game Uy Tín Nhiều Ưu Đãi Và Trải Nghiệm Độc Đáo
27 thg 11, 2024
Liên Hệ Chúng Tôi - Dabet Hỗ Trợ Nhanh, Chuyên Nghiệp 24/7
24 thg 11, 2024
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
14
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.