Vân Nghê ngồi đó, im lặng mà đỏ mặt.
Trịnh Cảnh tuy mắt vẫn chưa nhìn rõ nhưng vẫn lờ mờ nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của cô.
Y lên tiếng phá vỡ bầu khong khí yên lặng
"Tô tiểu thư, đa tạ cô đã chữa trị khỏi cho tại hạ"
"...."
"Tô tiểu thư?"
"Huynh nói dối...."
"Hả...?"
"Đôi mắt của huynh ta có thể nhận là chữa khỏi cho huynh nhưng đôi chân của huynh rõ ràng không phải do ta chữa.
Trịnh Cảnh Hiên, có phải huynh đã không thể khống chế được độc dịch hồn trong cơ thể huynh nữa rồi đúng không?"
"......Haha Tô tiểu thư cô nói gì vậy chứ? Không thể nào có chuyện đó được..."
"Trước đây để áp chế sự phát tán của độc Dịch Hồn, huynh đã dùng nội lực ép toàn bộ độc tốc xuống hai chân vì vậy huynh mới không thể đi đứng được.
Còn hiện tại huynh chắc chắn đã không thể áp chế được độc tính nữa, khiến nó lây lan ra toàn thân.
Trịnh Cảnh Hiên huynh có từng tin vào ta không? Huynh có từng tin rằng sẽ có người chữa khỏi cho huynh không?"
"Tiểu thư nói gì vậy tất nhiên là ta tin rồi.
Chẳng phải tiểu thư dã chữa khỏi cho đôi mắt của ta sao?"
"Không hề, huynh chưa từng tin tưởng ta.
Huynh nghĩ rằng ta chữa được cho đôi mắt của huynh là một sự trung hợp ngẫu nhiên đúng không? Nếu huynh tin tưởng ta, lúc huynh phát độc huynh đã nói cho ta biết rồi.
Nếu huynh tin tưởng ta có thể chữa khỏi cho huynh vậy huynh đã nói cho ta biết tình trạng độc tính trong cơ thể huynh rồi, ta sẽ không phải tự mình đi nghĩ đủ mọi tình trạng có thể xảy ra rồi.
Nếu huynh tin tưởng ta thì ngay từ đầu huynh đã nói cho ta biết để ta có phương hướng điều trị bệnh tình cho huynh rồi."
Vân Nghê nói đến đây cổ họng như nghẹ lại, nước mắt ứa ra.
Gì chứ cô cũng tủi thân lắm đó, mình thì dốc lòng dốc sức cứu người, người ta lại không tín nhiệm mình.
Phu quân tương lai của mình ở ngay trước mắt tính mạng nguy hiểm mà mình chỉ có thể giương mắt nhìn y chết dần chết mòn.
Mĩ nam ở ngay trước mặt không ăn được thì thôi bỏ qua đi vậy mà còn phải tận mắt chứng kiến y dần dần biến mất không khóc sao được chứ, tiếc hùi hụi luôn đấy chứ.
Trịnh Cảnh Hiên sửng sốt, cô ấy, Tô Vân Nghê, Tô tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tô phủ vậy mà lại rơi nước mắt vì một người lạ mới gặp cách đây mấy ngày sao? Đây.........chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy.....ta lại....Haizz
Trịnh Cảnh Hiên cầm lấy chiếc khăn tay từ trong người ra một chiếc khăn tay, dù hơi chần chừ nhưng y vẫn vươn tay đến phía trước nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Vân Nghê hơi ngạc nhiên, Trịnh Cảnh Hiên vậy mà cũng có lúc như vậy.
"Tô tiểu thư, xin lỗi cô.
Không phải là ta không tin tiểu thư mà là quả thực bệnh của ta không thể chữa được."
"Nếu ta nói ta có cách chữa khỏi thì sao?"
"Không thể nào đâu, tiểu cô nương à, ta nói rồi không phải ta không tin cô, mà là bệnh của ta không thể có cách chữa."
"Được vậy chúng ta cá đi.
Nếu ta chữa khỏi được cho huynh vậy huynh phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
"Vậy nếu trận cá cược này cô thua thì sao?"
"Vậy ta sẽ bồi táng cùng huynh"
"Nói bậy......Tô tiểu thư cô còn chưa làm lễ cập kê sao có thể tùy tiện nói gở như vậy chứ?"
"Không phải ta nói gở.
Rất có thể nếu huynh chết đi vậy ta cũng không thể xuất hiện được nữa"
"....."
Vân Nghê thấy y không trả lời liền ngó lên, ai ngờ đâu khuôn mặt của Trịnh Cảnh Hiên đỏ lựng còn hơn lòng đỏ trứng gà.
Ủa cô lại nói sai gì nữa sao? Sao mặt y đỏ lựng vậy? Chẳng lẽ bị sốt? Nghĩ vậy cô đặp tay mình lên trán y, vẫn bình thường mà ta.
Ai dè mặt Trịnh Cảnh Hiên đỏ càng tợn hơn.
"Khụ...Tô tiểu thư cũng không còn sớm nữa, một cô nương như cô ở lại phòng một nam nhân thì không hay.
Tiểu thư vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi thì hơn."
"Ò vậy thôi ta đi trước huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.....À không được huynh mau đi nghỉ trước đi, ta còn một số việc phải làm nữa lát sẽ ngủ sau."
"Một tiểu thư như cô có việc chỉ cần giao phó cho hạ nhân làm là được rồi sao phải đích thân đi làm nữa?"
"Huynh không cần phải quan tâm, mau đi nghỉ ngơi đi"
Vân Nghê kéo Trịnh Cảnh Hiên, đẩy y lên giường.
Dưới khuôn mặt đỏ lựng và ánh mắt ngạc nhiên của Trịnh Cảnh Hiên, cô nhoài người kéo lấy tấm chăn đắp lên cho y.
"Được rồi huynh nghỉ ngơi, ta đi trước nha"
Vân Nghê đường hoàng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc bước ra cô gặp Trịnh Cảnh Vũ đã đứng đó từ bao giờ.
Thấy cô bước ra, y vội quay người cười khúch khích chạy đi.
Một đầu đầy dấu hỏi chấm cô thắc mắc hắn bị chập mạch à?
"Pipi?"
"Ơi, gọi gì bổn tọa đó?"
"Đám sát thủ hôm nay là sao vậy?"
"Ta cũng thắc mắc vì trong cả nguyên tác hay cốt chuyện của hệ thống đều không có sự kiện này.
ta chỉ sợ các nhân vật trong chuyện phát triển suy nghĩa riêng của bản thân mình"
"Nếu quả thực như vậy không phải rất vui sao? Ít nhất thì ta không phải đối đầu với những cái máy khô khan."
"Cô không sợ bị mấy cái đầu đầy âm mưu đấy dìm chết à?"
"Chết thì thôi có sao đâu, đằng nào ta cũng chết một lần rồi, thêm lần nữa thì sao đâu"
Pipi nhìn cô ánh mắt không thể tin được, phũ cũng phũ vừa thôi chứ, hơn nữa lại còn là người cùng chiến tuyến với mình thật buồn mà.
Ngôn Tình
Sủng
Tiên Hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Ngược
Kiếm Hiệp
Trọng Sinh
Nữ Cường
Xuyên Không
Truyện mới
Bài viết phổ biến
Bắn Cá Long Vương – Chinh Phục Đại Dương, Săn Quà Cực Đã
9 thg 11, 2024
Bật Mí 05 Bí Quyết Chơi Lô Đề Tại 789Win Cho Người Mới
25 thg 10, 2024
Live Casino TK88 Siêu Thú Vị Với Tỷ Lệ Thắng Lên Tới 79%
21 thg 10, 2024
Mua Bằng Trung Cấp Điện Lạnh Phôi Gốc Và Bảo Mật
21 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm Bằng Cấp 3 Phôi Thật Với Giá Cả Phải Chăng
19 thg 8, 2024
Bạn Cần Mua Bằng Đại Học - Bao Xin Việc Sẽ Giúp Bạn
17 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Phôi Thật Uy Tín Không Cần Cọc
10 thg 8, 2024
Dịch Vụ Làm CCCD Giả Chất Lượng Cao, Khó Bị Phát Hiện
6 thg 8, 2024
Chủ đề
Khám Phá
8
Liên Kết Chia Sẻ
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.